Xuyên Qua Làm Nông Phụ

Chương 24: Thạch Lai Phúc



Thấy Tằng Tử Phu động tình, thao tác hai ba cái đã thành thục cởi y phục của hai người, taykhông thành thật đã rời khỏi u cốc của Tằng Tử Phu, Tằng Tử Phu nhẹnhàng rên rỉ một tiếng, vặn vẹo thân dưới...... Con mắt Thạch LaiPhúc tỏa sáng, một tay ôn nhu vuốt ve bụng đã nhô cao của Tằng Tử Phu...... ở bên trong là hài tử của mình. Thạch Lai Phúc động thân mộtcái, rất bá đạo lại không mất ôn nhu ở trên người Tằng Tử Phu làm độngtác nguyên thủy nhất.

Cố ý nâng cao thân mình, để tránh đè nặngTằng Tử Phu, Thạch Lai Phúc chưa từng có cảm thấy qua hạnh phúc như vậy, mặc dù cũng không thể để cho mình tận hứng, nhưng mà cảm xúc tràn đầyhạnh phúc dào dạt cả người.

Không biết có phải là ảo giác haykhông, Thạch Lai Phúc cảm giác mình ngửi được hương vị sữa trên ngườiTằng Tử Phu...... Trên hai ‘đại bạch thỏ’ của Tằng Tử Phu bàn tayThạch Lai Phúc hân hoan vui múa...... Thay hình đổi dạng như đấtdẻo cao su...... Không lâu sau, Tằng Tử Phu cũng cảm giác được mộtgiòng nước ấm, không nhịn được mà lớn tiếng rên rỉ...... Một đêmnày nhất định được hạnh phúc bao quanh......

Ngày hôm sau,trời còn chưa sáng Thạch Lai Phúc không muốn rời Tằng Tử Phu đang tựa ởtrong lòng ngực của mình mà ngủ say. Tằng Tử Phu hừ hừ hai câu, giơ taylên vuốt vuốt hai mắt của mình, híp híp đôi mắt có chút mê mang nhìn qua Thạch Lai Phúc. Lại không hề biết vẻ mặt như thế làm cho Thạch Lai Phúc lại nghĩ muốn đè Tằng Tử Phu xuống hung hăng có được nàng!

TằngTử Phu vừa hé miệng muốn nói, Thạch Lai Phúc liền mượn cơ hội hôn xuống, trực tiếp nuốt vào trong bụng lời Tằng Tử Phu muốn nói, chỉ có thể nghe được âm thanh ưm ưm ưm bất mãn của nàng. Ngay lúc Tằng Tử Phu sắp thởkhông nổi mà sắp tức giận, Thạch Lai Phúc vẫn chưa thỏa mãn mà rời đicái lưỡi nhỏ thơm tho......

Tằng Tử Phu thở hổn hển thuậnkhí, vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn có chút sưng đỏ do bị Thạch Lai Phúchôn, tức giận đấm vào ngực Thạch Lai Phúc nói: "Chàng muốn chết hả!Chàng muốn giết ta! Giết con của chàng à!" Thạch Lai Phúc ngây ngốc cười gãi gãi cái ót của mình, Tằng Tử Phu thấy vậy rất là buồn bực! Vì cáigì nha, mỗi lần nhất định muốn cãi nhau với hắn, hắn liền bày ra bộ dạng ngây ngốc này, còn cười hề hề...... Tức chết ta! Hừ lạnh mộttiếng, lật người trên giường không thèm để ý Thạch Lai Phúc nữa.

Thạch Lai Phúc thấy vậy chỉ biết nàng dâu của mình nổi giận, chuẩn bị khôngđể ý tới mình, kỳ thật đối với hành động vừa rồi bây giờ ngẫm lại thậtđúng là có chút nghĩ mà sợ, nếu vạn nhất làm bị thương hài tử thì làmsao bây giờ...... Ài, ai bảo cái bộ dáng kia của nàng dâu quá làmcho tâm người ta ngứa ngáy chứ! Thạch Lai Phúc ôn nhu dán qua Tằng TửPhu, thấy nàng còn khép hờ mắt, đành phải cúi người thổi nhiệt khí bêntai của nàng: "Vợ ơi, nàng cũng không biết, mấy ngày nay ta làm sao chịu đựng được, vợ...... hiện tại mỗi lần cũng không được tận hứng! Màvợ thật tốt như vậy, thật thơm, ta rất muốn vĩnh viễn ở luôn bên trongkhông ra! Chết cũng đáng...... đừng nóng giận ha!"

Tằng Tử Phu bị Thạch Lai Phúc nói mấy câu làm đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng vẫnkhông mở mắt, hừ hừ...... Nào có dỗ dành người như vậy, nói nhiềulời xấu hổ như vậy! Quả thực chính là phiên bản cổ đại ‘ta muốn làm băng vệ sinh của ngươi’. Thạch Lai Phúc thấy bộ dạng đỏ bừng cả khuôn mặtcủa nàng dâu, cảm giác hạ thân lại sưng lên, liền sáp vào thoáng cái cọcọ đùi Tằng Tử Phu...... Phải biết rằng lúc này Tằng Tử Phu chínhlà sạch sẽ...... lỏa...... thể!

Tằng Tử Phu đành phảimở mắt, thật sự là không có cách nào, cái loại cảm giác này......cảm giác hạ thân vừa...... lại ướt...... Mình làm sao thế này? Như thế nào trở nên...... Không được, không được! "Được rồi, chàng đi phòng bếp nấu cháo ăn đi, đừng để cho nhà Vương tẩu tử phải chờ, dùsao chúng ta đi nhờ xe nhà người ta."

Tay Thạch Lai Phúc không an phận vừa nhéo nhéo trước ngực mềm mại của Tằng Tử Phu vừa cười ngây ngô mặc y phục đi ra ngoài, Tằng Tử Phu nhẹ nhàng thở ra! Sao mình lại trởnên như thế...... gì kia rồi! Cũng trách Thạch Lai Phúc ngu ngốcnày, luôn ở trước mặt mình nói những lời nói thật xấu hổ kia mà ra!Trong lúc miên man suy nghĩ, Tằng Tử Phi lại ngủ tiếp. Vốn phụ nữ cóthai là như vậy, mệt rã rời chỉ muốn ngủ.

Sau khi Thạch Lai Phúcăn xong điểm tâm, nhẹ tay nhẹ chân bước vào phòng, nhìn Tằng Tử Phu đang ngủ say nhếch miệng nhẹ nhàng hôn lên môi còn chưa hết sưng của nàng,có hơi không nỡ mà xoay người đi ra ngoài. Mình phải cố gắng nhiều hơnnữa, tranh thủ kiếm thêm chút ít bạc. Ở thôn đầu đông nhà Thạch Túc Tửđã xây một nhà mái ngói rộng rãi hai tầng, cả Thạch gia thôn thì nhà hắn to nhất! Nữ nhân trong nhà hắn lớn lên còn không có nhan sắc gì mà luôn khoe khoang, thường xuyên mang theo trâm cài bằng vàng lúc ẩn lúc hiệntrước mặt nàng dâu của mình! Mình nhất định phải càng thêm thêm cố gắng, sớm ngày xây nhà ngói thật to cho nàng dâu của mình ở. Mà trước đó,phải để dành đủ tiền riêng mua cho nàng dâu một cây trâm cài bằng vàngròng!

Cái nàng dâu kia nói nàng dâu của mình keo kiệt mang hoacài đầu bằng vải hoa, nhưng có người nào không biết nàng ta ghen ghétnàng dâu của mình dáng dấp xinh đẹp đâu. Nàng mang hoa cài đầu tự mìnhlàm, rất là tinh sảo, mà ngay cả các tiểu thư trong thành đều mua. Chỉcó điều nhớ tới có một lần cùng nàng dâu vào thành, nàng nhìn qua trâmcài đầu hình hoa mai bên trong ‘Kim Mãn Đường’. Khi đó đôi mắt nàng dâulóe sáng lóe sáng, so với buôn bán lời một thùng tiền đồng còn muốn sáng hơn!

Đáng tiếc là mình mua không nổi, tuy ngoài miệng nàng dâukhông nói gì nhưng về đến nhà liền làm vài loại đồ trang sức hoa mai.Nhất định là nàng phi thường thích, nhưng vì sợ mình bị khó xử không mặt mũi, nên mới không nói gì. Kỳ thật lúc ấy mình tình nguyện nàng dâunháo loạn đòi mua với mình, như vậy trong lòng mình còn dễ chịu hơn...... Ai! Trâm cài hoa mai nhỏ bằng vàng, tối thiểu cũng phải tốn mườilăm lượng bạc đó! Nhà mình để dành mới được có sáu lượng...... Lúcnào mới có thể mua cho nàng dâu đây! Ai...... Với hình dáng củanàng dâu nếu gả cho công tử ca trong thành khẳng định đều có thể đượcsủng ái, lại đi theo mình chịu khổ, lại còn hiểu chuyện như vậy. Mìnhthật sự là tu tám đời mới lấy được phúc khí này.

Vương lão cathấy Thạch Lai Phúc trên đường đi đều cúi đầu không nói tiếng nào, cóchút không yên lòng hỏi: "Sao vậy? Cãi nhau với nương tử của ngươi hả?"A...... Thạch Lai Phúc a một tiếng nói: "Không có...... Khôngcó gì! Chính là ngẫm nghĩ biện pháp kiếm tiền." Vương lão ca thở dàinói: "Cuộc sống này, ông trời cũng không hỗ trợ, có biện pháp kiếm tiềngì chứ. Cũng là nàng dâu của ngươi thông minh, làm hoa cài đầu cũng cóthể có được chút tiền vào. Tiền kiếm được còn nhanh vượt qua các lão gia nhà nông chúng ta tân tân khổ khổ trong đất vất vả một năm. Lão đệ,chúng ta không thể không biết đủ."

Thạch Lai Phúc ừ một tiếng nói: "Không có, chẳng qua là cảm thấy ủy khuất cho nàng dâu mình......"

Vương Thạch thị ngồi trên xe lừa thở dài: "Ai, Tằng muội tử quả thực là người tính nết tốt! Nữ nhân nhà Thạch Túc Tử ở đầu đông thôn điêu ngoakhông có việc gì lại thích chạy sang bên này chúng ta tìm Tằng muội tửkiếm chuyện. Cũng không thấy nét mặt Tằng muội tử đỏ lên (tức giận) baogiờ, nếu như đổi thành là ta, đã sớm nháo lên rồi."

Thạch LaiPhúc thở dài nói: "Cũng tại ta không có bản lĩnh, nếu ta có được nửaphần bổn sự như Thạch Túc Tử, có thể tìm được công việc béo bở trong nha môn, thì nàng dâu cũng sẽ không đi theo chịu ủy khuất." Vương lão ca vỗ vai Thạch Lai Phúc nói: "Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Nàng dâu của ngươighét bỏ ngươi?"

Thạch Lai Phúc liền vội vàng lắc đầu nói: "Nàocó? Nàng đối với ta rất rất tốt, bằng không trong lòng ta cũng sẽ khôngcảm thấy xin lỗi với nàng như vậy. Vương ca, ở trong thôn chúng ta ngươi cũng được tính là người có bản lĩnh, về sau có gặp phải cơ hội thì giúp đệ đệ một phen." Vương lão ca cười nói: "Vậy thì có vấn đề gì, chỉ cầncó cơ hội đến ca ca lôi kéo ngươi sợ gì!"

Vương Thạch thị cũngcười nói: "Cái này còn cần ngươi nói sao? Tằng muội tử có cái biện phápkiếm tiền này cũng không có che giấu ta. Thạch Túc Tử thì ta nghĩ thuasút rồi, nghe nói ban đầu là cha Thạch Túc Tử mạo hiểm nguy hiểm tánhmạng đi đãi vàng trở về mới phát tài, lại cung phụng cho sư gia trongnha môn mới được tiêu chuẩn này. Đi qua hơn mười năm nữa, nhà Thạch TúcTử so với Thạch Ngũ gia hiện tại còn phải đáng thương hơn."

Ánhmắt Thạch Lai Phúc chuyển một cái: "Đãi vàng?" Vương lão ca thấy ThạchLai Phúc động tâm tư vội vàng nói: "Thạch lão đệ, không phải ca ca không muốn ngươi phát tài, nhưng đãi vàng chính là cửu tử nhất sinh đó! Nếukhông phải thật sự sống không nổi nữa, nào có ai đi làm việc này? Chỉcần ngươi vào mỏ vàng, cho dù có chết cũng là chôn ở bên kia. Đã nhiềunăm như vậy, có mấy người trốn về lại mang được vàng ra? Ngươi cũngkhông thể hồ đồ, cũng đừng quên ngươi bây giờ là người có vợ, lại sắplàm cha nữa!"

Thạch Lai Phúc thở dài, ừ một tiếng nói: "Ta biếtrõ! Loại tiền này không phải dễ kiếm, chính là hâm mộ chút thôi...... Ta sao có thể đi được, vạn nhất có cái gì không tốt thì vợ ta phảilàm sao."

Bên kia Vương Lan đang khóc rống với Thạch Lai Qúy:"Ngủ! Ngủ! Ngủ với con điếm kia tốt như vậy hả? Đại ca kia của ngươicũng không thèm nhớ tới ngươi, cũng không biết đợi ngươi một chút."Thạch Lai Qúy nhăn mặt nhíu mày nói: "Được rồi, nhỏ giọng một chút không lẽ để nương bị gọi tới ngươi mới sống yên ổn à. Đừng nói Cúc nhi nhưvậy, làm sao làm tỷ tỷ. Một hồi ta đi bộ còn không được sao."

Vương Lan nghe xong lời nói của Thạch Lai Qúy càng mặc kệ: "Sao rồi! Ngươicòn đau lòng con điếm kia có phải không? Ta đây mang hài tử đâu, mangđại Tôn Tử cho lão Thạch gia các ngươi! Ngươi thì sao? Cả ngày ngươi đều đi đến trong phòng con điếm nhỏ kia, hơn nửa đêm thanh âm không biếtxấu hổ kia của các ngươi. Cô nương ở kỹ viện cũng không kêu rên hăng hái như ả ta."

Bên cạnh, Thạch Thúy Cúc tránh ở sau lưng Thạch LaiQúy, yên lặng rơi nước mắt. Thạch Lai Qúy vừa thấy trong lòng vẫn là đau lòng, chỉ là trong bụng Vương Lan đang mang hài tử của mình, nếu nhưnôn nóng khó chịu xảy ra chuyện gì, còn không phải chính mình hối hậnđến chết sao? "Được rồi, được rồi! Đừng cãi nữa! Uống xong chén cháo tasẽ đi." Trong lòng vẫn là có chút trách ca ca của mình, sao không đợimình mà đã đi rồi.

Mà hắn hoàn toàn đã quên tối hôm qua ThạchLai Phúc có nói: ‘Ngày mai là đi nhờ xe lừa Vương gia, không ngồi đượcbốn người, đệ dậy sớm chút chúng ta ngồi thay phiên, chậm trễ ca chínhkhông đợi đệ được! Ngày chợ phiên cho nên đi sớm, bằng không không có vị trí tốt.’

Cũng không thể trách Thạch Lai Phúc không gọi ThạchLai Qúy được, trong phòng còn có đệ muội, chút chuyện này của nam nhântrong lòng Thạch Lai Phúc còn có thể không hiểu sao? Sao mình đi gõ cửađược! Thạch Lai Qúy cả đêm chỉ lo cùng Thạch Thúy Cúc XOOX, lúc thức dậy mặt trời đã lên thật cao rồi! Lúc này mấy người Thạch Lai Phúc đều đãvào thành đến chợ bày quày quán bán hàng rồi.