Xuyên Nhanh: Làm Khó Nữ Chính

Chương 34: Cô Dâu Tỷ Phú Của Tổng Tài Hào Môn (33)



Sau hai tiếng, Thẩm Thu Nguyệt không chờ đợi Cố Đật Thần đến, ngược lại Dương Oánh với dáng vẻ vội vàng đến, Lý Khánh Minh nhìn thấy Dương Oanh đột nhiên xuất hiện cũng không khỏi ngạc nhiên, nhưng sau một chút ngạc nhiên ngắn ngủi trong mắt hắn ta lộ ra vẻ đắc ý, hai người đã chia tay hơn 1 năm rồi, nhưng biết bản thân mình xảy ra chuyện, cô liền chạy đến, bây giờ cô vẫn chưa thể buông tha cho bản thân hắn ta.

Lúc đó hai người ở bên nhau hai năm, thời gian hai năm hắn ta lợi dụng danh tiếng và tài nguyên của Dương Oánh từ diễn viên nhỏ 18 tuổi không có danh tiếng không có một chút thành công trong làng giải trí, đối với lần chia tay một năm trước, mặc dù hắn ta hoàn toàn chiếm thế thượng phong, hắn ta không ngờ rằng sau hơn một năm Dương Oánh lại chủ động đến cửa, đối với hắn ta mà nói, Dương Oánh chỉ làm một bàn đạp trên đường công danh mà thôi.

“Cô đến đây làm gì? Lý Khánh Minh có chút không nhẫn nại hỏi cô.

Dương Oánh nhìn hắn ta, lạnh lùng nói: “Tôi không phải đến thăm anh, tôi đến thăm trợ lý của tôi”. Nói rồi từ bên cạnh hắn ta đến bên cạnh Thẩm Thu Nguyệt ngồi xuống, bắt đầu hỏi tình hình vết thương của Thẩm Thu Nguyệt.

“Cô sao rồi?”

Đối với việc Dươn Oánh đến, cô cũng rất nghi ngờ: “Không có việc gì cả, cánh tay có chút bong gân, đã đi bệnh viện kiểm tra rồi. Đúng rồi, cô sao đến đây?”

“Tôi quay phim về khách sạn nghe người trong ekip nói Lý Khánh Minh vì đáng nhau bị người đồn cảnh sát dẫn đi rồi, sau đó Tiểu Trương nói với tôi là cô hôm nay nghe ngóng được việc trước đây của tôi, tôi đoán ra được là cô làm”. Dương Oánh không ngờ Thẩm Thu Nguyệt nhìn là cô gái nhỏ yếu đuổi như vậy, lại làm ra việc điên cuồng như vậy.

Lý Khánh Minh không ngờ nha đầu kia lại là trợ lý của Dương Oánh, lúc này càng thêm tức giận, hung dữ nói, “Được rồi, Dương Oánh, tôi nói cho cô biết, có phải cô chỉ định cho cô ta làm không, tôi sẽ ghi nhớ lại, cô đợi đấy!”

Nhìn thấy vẻ ngang ngược của Lý Khánh Minh, Thẩm Thu Nguyệt tức giận mắng hắn ta hai câu, không ngờ Dương Oánh bên cạnh đã đứng dậy, đi đến trước mặt Lý Khánh Minh.

Lý Khánh Minh cho rằng cô ấy sợ hãi, kiêu ngạo nói: “Tôi nói cho cô biết, cho dù bây giờ cô có xin lỗi thì tôi cũng không tha thứ cho cô”.



“A”. Dương Oánh cười lạnh, giơ tay tát vào mặt Lý Khánh Minh.

Sau khi tát một cái, cả đồn cảnh sát yên tĩnh trở lại, Lý Khánh Minh bị tát đến sửng người, qua mấy giây mới biết bản thân bị đánh, định giơ tay đánh lại, nhưng bị cánh sát giữ tay lại.

“Không biết mấy người có thân phận gì, đồn cảnh sát không được đánh nhau”.

Lý Khánh Minh bị trợ lý bên cạnh giữ lại, che nửa khuôn mặt bị đánhnhìn chằm chằm vào Dương Oánh.

Dương Oánh mở miệng nói: “Anh làm nhiều việc thất đức như vậy, cái tát này là anh nợ tôi”.

Lúc này không thể động tay, Lý Khánh Minh trong lòng ghi thù với Dương Oánh, hung dữ nói: “Dương Oánh cô làm như vậy, đừng trách tôi không niệm tình cũ”.

“Cái gì?” Dương Oánh liếc xéo hắn ta, “Chuẩn bị trở về để phú bà của anh cho tôi mang dép nhỏ sao?”

Đó là kế hoạch trong lòng của Lý Khánh Minh, việc hắn ta được một người phụ nữ giàu có chăm sóc đã là một vụ bê bối, nhưng bây giờ Dương Oánh nói ra điều đó trước mặt nhiều người, vẻ mặt của hắn ta trở nên vô cùng khó coi.

Dương Oánh lắc lắc bàn tay tê liệt của mình, mặt không chút thay đổi nói: “Tôi biết phú bà của anh giàu có quyền thế, chúng tôi mất cả chì lẫn chài, tôi đã từng vì lười quan tâm anh mà cho người tạt nước bẩn. Tôi cảnh cáo anh, sau này nếu còn dám có chút động tĩnh gì, đừng trách tôi trở mặt không nhận người”.

Nói xong những lời này, trong lòng Dương Oánh cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều, tảng đá lớn đè lên ngực cô hơn một năm nay thực sự đã vỡ tan, cuối cùng cô cũng được trút bỏ mối tình không thành năm xưa.