Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 393: Gương Vỡ Lại Lành (53)



Edit: Kim

Phó Văn Âm nghĩ, đến nhà người khác còn phải xem sắc mặt của họ, còn không bằng cứ sống như vậy, dù sao thì ở trong mắt người khác, nàng cũng là điềm xấu không thể gả đi được.

Không sao cả, cho dù có phải chịu một chút lời đồn đãi vớ vẩn, cũng vẫn tốt hơn là dây dưa với người khác.

Thậm chí bây giờ Phó Văn Âm còn có chút sợ nam nhân.

Nam tử trong gia đình quyền quý giống như Cao Chiêm, bọn họ cao cao tại thượng như vậy, sẽ không coi trọng tâm trạng của nàng.

Mà một nam tử bần hàn, sinh hoạt hàng ngày còn khó khăn, nàng còn phải nuôi con gái, lại còn phải sinh con cho nam nhân đó, nam nhân kia có ghét bỏ lăng mạ con gái nàng hay không.

Phó Văn Âm là một người nhát gan, không dám thay đổi, một khi nàng đã thích ứng với cách sống nào, bất luận là cách sống đó là tốt hay xấu, đều không dám dễ dàng thay đổi.

Bây giờ Phó Văn Âm đã thích ứng với cuộc sống không có nam nhân, lại muốn nàng bắt đầu yêu một nam nhân nữa, là một chuyện vô cùng khó.

Bạch mẫu hàn huyên với Phó Văn Âm một lúc rồi rời đi, về đến nhà, nhìn thấy Bạch Quân Nghĩa đang đọc sách trong sân.

Không ai hiểu con bằng mẹ, Bạch mẫu biết con trai đang đợi mình, muốn biết đáp án của Phó Văn Âm.

Bạch mẫu đặt rổ xuống, không nói gì, quả nhiên thấy con trai buông sách xuống, đi tới hỏi: “Mẹ, Văn Âm nói thế nào?”

Bạch mẫu có chút thương hại nhìn con trai, “Phó Văn Âm không muốn ở bên con, bây giờ cuộc sống của nàng rất khá, là cáo mệnh phu nhân, dư dả nuôi sống Mạn Nhi, nàng không muốn lại dây dưa với nam nhân.”

“Không riêng gì con, mà là tất cả nam nhân.”

Vẻ mặt Bạch Quân Nghĩa trở nên ảm đạm, lẩm bẩm nói: “Có phải nàng cảm thấy con không thể bảo vệ được nàng, con quá yếu.”

Nếu mạnh hơn một chút, sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Phó Văn Âm là sợ hãi, sợ hãi lại xảy ra chuyện như vậy.

Chẳng lẽ cử nhân vẫn chưa đủ sao?

Cử nhân vẫn là chưa đủ.

Bạch mẫu không nhịn được nói: “Con à, con từ bỏ Phó Văn Âm đi, khoảng thời gian này có không ít người tới tìm ta, đề cập tới chuyện hôn nhân của con, trong đó có một ít con gái của quan lớn.”

“Con cũng đừng qua lại với Phó Văn Âm nữa, bằng không để người ta biết được sẽ không vui, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, con và Phó Văn Âm đã không thể quay về như trước kia.”



Sắc mặt Bạch Quân Nghĩa càng thêm ảm đạm, tâm loạn như ma, trong ánh mắt toát ra vẻ bối rối.

Hắn cầm sách lên, nói với mẹ: “Con vào nhà đọc sách.”

Bạch mẫu rất hoảng hốt khi thấy con trai như vậy, bà đuổi theo phía sau con trai, “Quân Nghĩa à, tại sao con vẫn nhớ mãi không quên Phó Văn Âm như vậy, đừng chấp nhất như vậy nữa được không?”

“Con phải suy nghĩ cho ta và cha con một chút, chúng ta chỉ muốn sống cuộc sống bình yên, người một nhà ở bên nhau, bình an khỏe mạnh, không bệnh không tật.”

Bạch mẫu không rõ, Phó Văn Âm kia là yêu tinh sao, có thể khiến các nam nhân nhớ mãi không quên, không phải là nàng thì không được.

Cao gia là một ví dụ đẫm máu, ngay cả nhà cũng không còn.

Bạch mẫu cũng không phải là chán ghét gì Phó Văn Âm cả, nhưng nếu con trai vẫn mê muội không tỉnh ngộ, Bạch mẫu khó tránh khỏi có chút oán giận, giận chó đánh mèo.

Đối mặt với lời cầu xin của mẹ, trong lòng Bạch Quân Nghĩa như có hai con dã thú chiến đấu với nhau, bất phân thắng bại, không ngừng đấu tranh.

Hắn mệt mỏi nói: “Con biết rồi, mẹ, nhiệm vụ bây giờ của con là thi tiến sĩ, con biết cha mẹ rất vất vả.”

“Được, được……” Bạch mẫu liên tục nói, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy mấy đứa trẻ, trong số đó có Mạn Nhi, nhìn thấy đứa nhỏ này, trong lòng Bạch mẫu cảm thấy rất phức tạp, bà đóng cửa lại, cố ý ngăn cản cô và con trai.

Nam Chi giống như không hiểu ý của Bạch mẫu, cô thanh thúy nói với Bạch mẫu: “Bà nội, buổi tối mọi người chú ý một chút, nói không chừng thủ hạ của Cao Chiêm sẽ tới báo thù.”

Khóe miệng Bạch mẫu giật giật, vừa định đáp lời, bên trong đã truyền ra tiếng của Bạch Quân Nghĩa, “Là Mạn Nhi tới sao?”

Nam Chi vươn cổ về phía cửa hô: “Bạch thúc thúc, là ta.”

Bạch Quân Nghĩa mở cửa, nhìn thấy Nam Chi, lập tức nở nụ cười, “Mạn nhi đến rồi, mau vào đi.”

Trên mặt hắn có vẻ hiền từ của cha, giọng nói trầm xuống mấy tông, rất ôn nhu, Bạch mẫu đứng bên cạnh nhìn, trong lòng vô cùng lo lắng.

Quả nhiên, con trai vẫn không thể từ bỏ Phó Văn Âm.

Nam Chi líu ríu nói chuyện với Bạch Quân Nghĩa một hồi, sau đó cùng mấy người bạn trở về, Bạch Quân Nghĩa nhìn mấy đứa trẻ cãi nhau ầm ĩ mà chạy xa dần, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của mẹ.

Bạch Quân Nghĩa trấn an nói: “Mẹ, đứa trẻ Mạn Nhi kia rất đáng yêu, con thích, con coi nó là một cái vãn bối.”

“Cho dù con và Phó Văn Âm có không thành, cũng không ảnh hưởng tới việc con thích đứa nhỏ này.”



Bạch mẫu chần chờ một chút, vẫn nói: “Ngay cả cha ruột mà nó cũng muốn giết chết, miệng lưỡi rất đáng sợ.”

Bạch Quân Nghĩa lập tức nhíu mày, “Mẹ, mẹ là người biết rõ nguyên nhân, tại sao lại nói giống mấy người không biết chuyện vậy.”

“Chính vì bọn họ không biết chuyện, cho nên mới nhiều chuyện tầm phào như vậy, người sống trên đời này, chính là sống trên miệng lưỡi của người khác, con muốn làm quan, phải chú ý tới thanh danh của mình.”

Bạch Quân Nghĩa thở dài nói: “Mẹ, mẹ con bọn họ còn được hoàng đế khen ngợi, cho dù có bị đàm tiếu một chút, cũng sẽ không có ai không phân rõ trắng đen mà nói mấy lời này.”

Sống trong mắt người khác, chết trong miệng người khác.

Bạch mẫu vẫn hơi do dự: “Nó ngay cả cha mình mà còn dám giết, còn có chuyện gì không dám làm?”

Bạch Quân Nghĩa xoa xoa giữa mày, có một số việc không thể nói thông, hắn cũng không cảm thấy mẹ mình suy nghĩ nhiều, rốt cuộc thì, một người giết cha mình, là đại nghịch bất đạo cỡ nào.

Đối với mẹ mà nói, đây là chuyện lớn.

Bạch Quân Nghĩa còn muốn cái gì đó để thay đổi ý định của mẹ mình, nhưng những lời này lại đông cứng thành băng, chất đống trong lòng không thể nói ra.

Giữa hắn và Phó Văn Âm có quá nhiều chuyện, có một số chuyện không thể dung hòa được.

Hắn gian nan mở miệng, miễn cưỡng nói: “Con đã biết rồi mẹ, đứa trẻ kia là tới báo tin cho chúng ta, nói không chừng sẽ còn tàn dư của Cao Chiêm.”

Bạch mẫu tức khắc sợ hãi, “Vậy phải làm thế nào bây giờ?”

Bạch Quân Nghĩa nói: “Buổi tối con sẽ canh phòng cho hai người, mẹ đừng sợ.”

Bạch Quân Nghĩa suy nghĩ một chút, vẫn là đi ra ngoài thuê một ít võ giả bảo vệ người nhà.

Tuổi tác của cha mẹ đã cao, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, hắn có hối hận cũng đã muộn.

Thời gian cứ như vậy trôi đi, Bạch Quân Nghĩa cũng không đi tìm Phó Văn Âm, giống như đã chấp nhận cứ như vậy mà kết thúc với Phó Văn Âm.

Phó Văn Âm cũng không đi tìm hắn, sống cuộc sống như đang ở nữ nhi quốc, trong nhà có mấy đứa trẻ, rất náo nhiệt, ngày nào cũng tràn ngập tiếng cười, đồng thời cũng có tiếng cãi vã ầm ĩ, khiến Phó Văn Âm muốn to đầu.

“Mạn Nhi, bên ngoài có Trạng Nguyên đang đi diễu hành, chúng ta mau ra xem đi.” Cẩu Đản gọi Nam Chi và mấy đứa trẻ, cùng đi xem Trạng Nguyên.

Phó Văn Âm sợ mấy đứa trẻ đi lạc, cũng đi theo ra ngoài, nhìn thấy Bạch Quân Nghĩa đang ngồi trên đại mã.

Bạch Quân Nghĩa là Thám Hoa, Phó Văn Âm biết Bạch Quân Nghĩa học rất giỏi, nhưng không ngờ lại lợi hại tới như vậy.