Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 332: Sủng Thú (71)



Edit: Kim

Đám người đều đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi rồng thật sự đến, một con rồng khổng cuồn cuộn bên trong những đám mây, sấm chớp lập lòe, cuồng phong gào thét, cả thiên địa đều như tối sầm lại.

Sau đó, bọn họ trở nên lúng túng, không dám đối mặt với cơn thịnh nộ của tiên nhân.

Bọn họ nhìn về phía Bùi Phồn Sinh, đều là chuyện của ngươi, ngươi phụ trách đi đàm phám với con rồng đi.

Khóe miệng Bùi Phồn Sinh nhếch lên, trong lòng cười lạnh, mấy lão già này chỉ muốn chiếm được chỗ tốt, bất lợi một chút hoàn toàn không muốn dính vào.

Thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy.

Không thoát được đâu, không ai trong các ngươi thoát được đâu.

Bây giờ các người ở Bùi gia, cũng có nghĩa là đã trên cùng một chiếc thuyền.

Bùi Phồn Sinh đối mặt với cuồng phong, quần áo bay phất phới, hắn bay tới trước mặt cự long, giống như một cây tăm xỉa răng, lại đứng sừng sững không ngã.

Hắn sâu kín mà nói: “Long quân tới, sao không vào uống một tách trà.”

Hành Long cười lạnh một tiếng, âm thanh như sấm nổ ở bên tai, sấm chớp lập lòe trong mây đen, cổ uy áp khổng lồ đè lên Bùi Phồn Sinh.

Trong lòng hắn thầm cân nhắc, nếu có thêm người, liệu có thể đánh thắng được con súc sinh này hay không.

“Uống trà, bổn quân không tới đây để uống trà, trả người ra đây.” Hành Long rít gào, tiếng gầm hòa lẫn với cuồng phong, đại trận hộ sơn rung lên nhè nhẹ, gợn lên rực rỡ như sóng nước.

“Long quân, ngài vào xem đi, sao ngài lại cảm thấy đứa trẻ ở chỗ của chúng ta, nhưng mà đứa trẻ không ở Bùi gia, Bùi gia mở rộng cửa cho ngài vào lục soát.” Bùi Phồn Sinh bình tĩnh nói.

Hành Long:……

Ta phục hắn rồi, con người đều mặt dày vô liêm sỉ như vậy sao, trợn trắng mắt nói dối, còn muốn dụ hắn đi vào.

Không chừng bên trong có sẵn bẫy rập đấy nhỉ?

Trong lòng Hành Long cười lạnh, cũng không tiếp chiêu, chỉ nói: “Nếu là như thế, vậy thì ta chỉ có thể hủy hoại nơi này.”

Cái đuôi to lớn khổng lồ từ trên trời giáng xuống, giống như thiên thạch từ trên trời rơi xuống vậy, mạnh mẽ nện xuống đại trận hộ sơn của Bùi gia.

Kết giới giao động kịch liệt, đất trong núi rung chuyển, mọi người cũng loạng choạng.

Tay Bùi Nghê Thường đang cầm roi, miễn cưỡng lắm mới đứng vững, nói với con hổ đang suy yếu nằm trên mặt đất, “Ngươi đừng tưởng rằng có người tới cứu ngươi là ngươi có thể đi, bây giờ ngươi là linh sủng của ta.”

“Ta muốn ngươi sống thì ngươi được sống, ta muốn ngươi chết, ngươi phải chết.”

Giọng điệu vô cùng đắc ý.



Nam Chi nhấc mí mắt lên nhìn nàng ta, cằm cắm xuống mặt đất, dùng hơi thở thổi bay tro bụi trên mặt đất, hoàn toàn là bộ dạng lười biếng không muốn đáp lại.

Bộ dạng “suy yếu” của cô khiến Bùi Nghê Thường rất vừa lòng, nàng ta lại ngổi xổm xuống sờ Nam Chi, “Chỉ cần ngươi nghe lời, ta sẽ đối xử tốt với ngươi.”

Dù sao thì Bùi Nghê Thường cũng không để cho con hổ này chết thống khoái như vậy.

Nàng ta muốn con hổ này mãi mãi ở bên cạnh nàng ta, đến nỗi tình trạng si ngốc, sợ hãi trước đó, ở thời điểm tra tấn Nam Chi, đã hoàn toàn nhổ bỏ.

Nàng ta nói xong, lại lấy ra một linh quả tràn đầy linh khí ném xuống trước mặt Nam Chi.

Mũi Nam Chi giật giật, vừa ngửi thấy hương vị đã chảy nước miếng.

Nam Chi:???

Đây là một cái tát lại cho ăn quả ngọt sao?

Ừm, linh quả này có bị hạ độc không?

Bị đánh Nam Chi còn có thể chịu đựng, nhưng nếu bị hạ độc, cô không thể chịu được.

Bùi Nghê Thường thấy Nam Chi không ăn, thúc giục nói: “Ngươi ăn đi, một con súc sinh như ngươi, sao có thể ăn được linh quả tốt như vậy.”

Nam Chi dứt khoát nhắm hai mắt lại, không nhìn linh quả nữa, Nhị gầy đã đến rồi, đợi lát nữa cô sẽ rời đi, dù sao thì cô cũng hút linh khí no rồi.

Bùi Nghê Thường tức chết rồi, lập tức dùng roi quất mạnh vào người Nam Chi, đánh vào bộ da lông dày, có cảm giác như đang đánh vào một tấm thảm.

Nếu không phải nghe thấy tiếng rên yếu ớt của nó, Bùi Nghê Thường còn nghi ngờ nó hoàn toàn không đau.

Nếu không thể làm tổn thương thân thể, vậy thì tra tấn bằng tinh thần, Bùi Nghê Thường lại tra tấn ý thức của Nam Chi.

Cha đã từng nói, muốn chinh phục con hổ này, muốn cho nó sợ, phải làm nó đau, sau đó lại cho ăn chút ngọt.

Cha nói, con hổ này có tác dụng rất lớn.

Tại sao đến bây giờ con hổ này còn chưa bò tới chân nàng ta, tỏ vẻ thần phục nàng ta.

Nam Chi lăn lộn trên mặt đất, trông rất đau đớn, cô có thể nhìn ra, chỉ cần Bùi Nghê Thường không đánh cô, mà lại tỏ vẻ vui sướng đắc ý, nhất định là nàng ta đang tra tấn tinh thần.

Du gia.

Du Tĩnh bị trói chặt, miệng bị bịt bằng vải mềm, mồ hôi đầm đìa, gân xanh trên trán nổi lên, mặt đỏ bừng, nhãn cầu lồi ra, toàn thân run rẩy, co giật không kiểm soát được, cổ họng phát ra tiếng hét thê lương.

Du Hồng ngồi ở bên cạnh, nhìn đại ca như vậy, tâm trạng chìm vào cảm giác bi ai.

Hắn cần phải đến Bùi gia hỏi cho rõ ràng, bọn họ bắt được thần thức của Du Tĩnh khi nào, đem ký khế ước với Du Tĩnh.

Du Hồng vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Du Chiêu, Du Hồng trở tay đóng trái cửa lại, để đứa trẻ nhìn thấy cha mình đau đến mức mất đi lý trí, đứa trẻ sẽ rất đau lòng.



“Tam thúc, ta muốn gặp cha ta.” Du Chiêu bất an nói.

Hắn cảm nhận được.

Du Hồng dắt Du Chiêu tay, “Đi, bây giờ thúc đưa ngươi đi giải quyết chuyện của cha ngươi.”

Du Chiêu quay đầu lại nhìn cửa phòng, gật đầu, “Được.”

Vừa tới gần Bùi gia, đã nhìn thấy toàn bộ Bùi gia chấn động, bầu trời có một con hắc long khổng lồ, uy vũ làm người ta sợ hãi.

Wow!

Du Chiêu há hốc miệng, nhưng sắc mặt Du Hồng lại trở nên nghiêm trọng, sao Bùi gia lại đối đầu với Thần Long, nói như vậy, sao Bùi gia có thể quan tâm tới chuyện của Du Tĩnh.

“Bạch bạch bạch……”

Cái đuôi khổng lồ của Hành Long nện xuống kết giới, cái này lại mạnh hơn cái kia, toàn bộ mặt đất rung chuyển.

“Rắc, rắc……”

Dưới sự tàn phá dữ dội, kết giới nứt ra, khe hở nhanh chóng lan ra, cuối cùng phịch một tiếng, toàn bộ kết giới nứt toạc.

Đại trận hộ sơn của Bùi gia.

“Ang…”

“Hổ con, ngươi còn không nhanh ra đây, còn muốn ta vào mời ngươi ra?” Hành Long la lớn, muốn xác định đứa trẻ đã xảy ra chuyện gì trước.

Nam Chi nghe thấy tiếng gọi của Hành Long, lập tức đứng dậy, cơ thể rung lên, rít gào một tiếng với Bùi Nghê Thường, nhảy dựng lên, đè lên Bùi Nghê Thường.

“A……” Bùi Nghê Thường thét chói tai, trong lúc nhất thời, bất lực, sợ hãi nảy lên trong lòng, bị con hổ lớn như thế ấn xuống, nàng ta rất sợ hãi.

Nam Chi thực thân mật mà liếm mặt Bùi Nghê Thường một chút, mặt nàng ta bị gai trên đầu lưỡi đâm bị thương, Bùi Nghê Thường đau đến mức kêu lên, “A, mặt của ta, mặt của ta, ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi.”

Nam Chi vỗ cánh bay khỏi mật thất, bay về hướng bầu trời, “Nhị gầy, Nhị gầy, ta tới rồi, ta tới rồi.”

Cuối cùng còn không nhịn được mà hít vào một ngụm linh khí căng đầy.

“Sao có thể, Nghê Thường?” Sắc mặt Bùi Phồn Sinh đại biến, trong lòng cảm thấy lo sợ.

Sao nó có thể chạy ra ngoài?

Nghê Thường đâu?

Bùi Nghê Thường nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi mật thất, nửa mặt của nàng ta huyết nhục mơ hồ, nhìn vô cùng đáng sợ, trong mắt tràn đầy tức giận và sợ hãi.