Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 299: Sủng Thú (38)



Edit: Kim

Du Chiêu và Nam Chi một người một hổ lần đầu tiên được bước ra ngoài, lập tức rơi vào mê mang.

Đi đâu đây?

Phải đi đâu?

Luôn muốn được ra khỏi cửa nhìn ngắm thế giới rộng lớn bên ngoài, nhưng lúc thật sự được đi ra ngoài, lại không biết phải đi đâu.

Nam Chi nói: “Nơi nào có náo nhiệt thì chúng ta tới đó.”

Nhưng mà Du Chiêu cũng không biết phải đi nơi nào, nơi nào có náo nhiệt.

Du Chiêu: “Nơi nào có náo nhiệt?”

Nam Chi nói thẳng: “Chúng ta dựa vào vận may, tùy tiện tìm một con đường đi.”

Vì thế Du Chiêu tùy tiện tìm một con đường, bốn chân Nam Chi chuyển động chạy theo Du Chiêu.

Nếu đi mệt rồi, cũng có thể đi vào nhẫn linh thú của Du Chiêu, loại nhẫn này có thể chứa sinh vật sống.

Nhưng bên trong tối đen như mực, Nam Chi không thích ở bên trong, trừ phi là thật sự quá mệt, hoặc là không muốn nhìn mặt Du Chiêu.

“Lão Tằng, làm phiền ngươi.” Du Tĩnh nhìn bóng lưng con trai dần biến mất, nói với lão Tằng già nua hung hiểm.

Du Tĩnh sẽ không thật sự để một đứa trẻ chưa tới mười tuổi một mình ra ngoài, thật sự không thể yên tâm.

Lão Tằng khàn khàn nói: “Ta biết, ta sẽ trông chừng nó cẩn thận.”

Du Tĩnh còn nói thêm: “Đừng để Chiêu Nhi biết có ngươi đi theo, trừ phi gặp phải tình huống nguy hiểm đến tính mạng.”

Nếu là rèn luyện, thì cũng phải rèn luyện cho nghiêm túc.

Nếu biết có một cường giả phía sau mình, chắc chắn sẽ làm đứa trẻ sinh ra tâm lý ỷ lại.

Lão Tằng đi về hướng đi của đứa trẻ như một bóng ma.

Thân thể Nam Chi khựng lại rồi đột nhiên dừng lại, Du Chiêu hỏi: “Làm sao vậy, mệt rồi sao?”

Nam Chi lắc đầu, “Không có.”



Cô cảm nhận được có người theo dõi bọn họ, vừa mới ra khỏi nhà không được bao lâu, đã có người theo dõi bọn họ rồi sao?

Nam Chi cũng không nói cho Du Chiêu biết, cô im lặng cảm nhận, loại cảm giác bị theo dõi này kéo dài suốt một ngày.

Khiến lông trên người Nam Chi không tự chủ được mà dựng đứng, cô nhìn Du Chiêu hoàn toàn không hay biết gì mà đang nướng gà, Nam Chi cảm thấy, chắc là người của Du Tĩnh phái đến theo dõi bọn họ.

Hu hu hu…….

Trong đầu có thêm một đạo thần thức mang tính công kích, bây giờ còn có người nhìn chằm chằm vào bọn họ, cô có muốn chạy cũng không dễ.

Quả nhiên nhiệm vụ này không dễ hoàn thành, chỉ có thể từ từ tu luyện, chỉ cần cường đại rồi, có thể giải trừ được phong ấn nội đan, mới lau sạch được đạo thần thức của Du Tĩnh.

Cho nên, cần phải nỗ lực tu luyện.

“Ăn đi.” Du Chiêu đưa chiếc đùi gà nhiều thịt nhất cho Nam Chi, Nam Chi nói: “Ngươi ăn đi, ta không ăn.”

Đêm qua, Nam Chi ở chỗ Du Hạo ăn khá nhiều linh quả, ăn tận ba bàn, Du Hạo nói sau này sẽ không thể gặp mặt nữa, bảo cô ăn nhiều một chút, cũng không uổng công quen biết.

Giọng điệu của hắn rất buồn, hắn thở dài một tiếng, chờ đến khi tiểu hổ cùng Du Chiêu rèn luyện trở về, chỉ sợ là càng thêm thân cận với Du Chiêu, coi Du Chiêu thành chủ nhân.

Nam Chi không hề có chút gánh nặng tâm lý nào mà ăn xong rồi, nhưng ăn nhiều có chút khó tiêu, đến bây giờ cô vẫn chưa cảm thấy đói bụng, bụng nặng trĩu.

Nhìn thấy đùi gà, Nam Chi cũng không muốn ăn.

Du Chiêu cũng không miễn cưỡng, “Khi nào ngươi đói bụng thì nói với ta.”

Ăn đồ ăn xong, Du Chiêu ngẩng đầu ngắm bầu trời sao, đây là lần đầu tiên hắn ra ngoài dùng bầu trời làm chăn, cảm giác thật mới mẻ.

Nhưng lâu ngày, loại thú vui thôn dã này trở nên thật vất vả, mới trải nghiệm thì không sao, nhưng ngày nào cũng sống trong cảnh màn trời chiếu đất như vậy, thật đúng là không dễ chịu đâu.

Bọn họ cứ đi theo con đường đã chọn, dọc được đi gặp phải không ít chuyện, ví dụ như gặp phải thôn trang bị yêu thú quấy phá, Du Chiêu ra tay giúp đỡ.

Đây là một con mãng xà khổng lồ, bụng sưng tấy có nhiều móng vuốt, nhìn như sắp mọc ra bốn móng biến thành giao xà, nhưng lại muốn ăn thịt người.

Cơ thể của yêu thú mạnh hơn con người nhiều, cũng vì thiên phú của mình mà trên con đường tu luyện, sẽ phải trải qua các loại tâm ma.

Yêu thú đều giống nhau, nếu yêu thú không khống chế được sẽ rất dễ dính phải huyết nhục con người.

Con người là linh trưởng của vạn vật, máu thịt của bọn họ rất hấp dẫn yêu thú, thứ hai, cũng là xuất phát từ tâm lý báo thù, dựa vào cái gì mà con người có thể ăn yêu thú, muốn ăn thì ăn, yêu thú cũng muốn ăn thịt con người.

Kết quả ở thời điểm độ kiếp, bị nhân quả nghiệp chướng quấn thân, một tiếng sét đánh xuống, cơ thể chết đi biến thành tro bụi, nhưng vẫn có yêu thú đi con đường này, ôm tâm lý may mắn.



Thân thể con mãng xà này rất cứng rắn, đao thương không thể xâm phạm được, mạnh đến nỗi đã có mấy đứa trẻ con trong thôn bị ăn thịt.

Đại xà cũng rất kén ăn, chỉ thích ăn đồ mềm, nhìn thấy Du Chiêu cũng không bỏ chạy, còn coi Du Chiêu thành mục tiêu, đứa trẻ này nhìn còn mê người hơn mấy đứa trẻ khác, đại xà đã thèm đến mức chỉ số thông minh về 0.

Thêm cả con hổ nhỏ nữa, ngon, ngon quá!

Du Chiêu và Nam Chi cùng hợp sức, đánh đại xà phải bỏ chạy, cuối cùng chạy về trong động, nhưng Nam Chi vẫn tìm được nó, mùi tanh tỏa ra từ thân của nó thật sự quá nồng.

Một người một hổ đi vào trong động xà, cửa động rất nhỏ, càng đi vào bên trong càng mở rộng ra, có nước tí tách nhỏ xuống, có sông ngầm.

Chỉ thấy xà kia đang nằm dưới một cái thạch nhũ, thạch nhũ kia còn đang nhỏ nước, nhưng tốc độ ngưng tụ của nước rất chậm, cả nửa ngày cũng chưa rơi được một giọt.

Bên dưới có một chiếc bát nhỏ đựng chất lỏng màu trắng, được đại xà bảo vệ.

Du Chiêu không nói hai lời thi triển thực lực Trúc cơ ra, đánh với đại xà đang bị thương nặng, đại xà dường như có điều băn khoăn nên không chạy trốn, Du Chiêu vẫn tiếp tục mạnh mẽ đánh xuống, hai mắt hắn đỏ ngầu, mất đi lý trí, thú tính chiếm ngự.

Nam Chi vừa đến gần thạch nhũ, đã thấy đại xà kia giống như phát điên, Nam Chi liền biết đây là đồ tốt.

Hơn nữa cũng thật sự rất thơm, Nam Chi vừa ngửi đã cảm thấy ngây ngất.

Ở lúc Du Chiêu và đại xà giao đấu bất phân thắng bại, Nam Chi lén bay tới bát nước kia, lè lưỡi liếm liếm, sau đó vùi cả đầu vào trong nước, wow, ngon quá.

Nam Chi ừng ực uống, trực tiếp uống hết một nửa số chất lỏng, cô no nê ợ lên một cái, choáng váng mà bay, đôi cánh nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo bay về phía Du Chiêu.

Du Chiêu đã giết chết đại xà, nhìn thấy bộ dạng choáng váng của Nam Chi, hỏi: “Ngươi sao vậy, bị thương sao?”

Nam Chi nói: “Không phải, bên kia có đồ tốt.”

Du Chiêu nhìn thoáng qua, hắn nói: “Chắc hẳn đó là linh tủy dịch mà trong sách hay nhắc đến, còn khá nhiều.”

Đáng thương thay đại xà, bản thân luyến tiếc không dám uống, vẫn luôn tích trữ, lại bị Nam Chi uống một ít, phần còn lại bị Du Chiêu lấy đi không còn một giọt.

Du Chiêu nhìn thi thể đại xà, “Nó rõ ràng có thứ tốt hơn, tại sao còn phải ăn thịt người?”

Có linh tủy dịch, đại xà tu luyện sẽ dễ dàng hơn những yêu thú khác, đáng tiếc nó lại vuột mất cơ duyên này.

Bây giờ một phần cơ duyên là của Du Chiêu, hơn nữa thạch nhũ vẫn đang nhỏ xuống, tích lũy qua năm tháng, cũng sẽ tạo ra không ít linh tủy dịch.

Nam Chi quay đầu lại nhìn nơi này, về sau cô sẽ tới ngọn núi này, ngày nào cũng sẽ được uống, thật tuyệt.

Nhưng mà nếu không còn đại xà, nơi này cũng sẽ bị dã thú khác chiếm cứ.