Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 297: Sủng Thú (36)



Edit: Kim

Cuộc tỷ thí định kỳ của gia tộc là để kiểm tra thành tích của các con cháu trong gia tộc, đồng thời cũng để cho các trưởng bối có sự đánh giá.

Mọi người đều biết Du Chiêu biết sử dụng trận pháp, đều muốn dùng dao sắc chặt đay rối, muốn giải quyết Du Chiêu càng nhanh càng tốt.

Nhưng Du Chiêu thật sự có thể trốn tránh, ở trên lôi đài trốn tới trốn lui, cố gắng cầm cự cho tới khi hoàn thành trận pháp, các đệ tử căn bản không thể chống trả được, chỉ có thể nghẹn khuất nhận thất bại.

Du Hạo có chút kinh ngạc, Du Chiêu căn bản không sử dụng thực lực của Trúc Cơ mà trực tiếp dùng trận pháp.

Chẳng lẽ Du Chiêu không định công khai chuyện tu luyện của mình ra sao, cũng không định công khai tu vi Trúc Cơ.

Vậy Du Chiêu định khi nào mới nói ra, vẫn để người ta tiếp tục nói hắn là phế vật sao?

Nhưng mà cho dù có không sử dụng thực lực, thì các đệ tử đồng trang lứa Du gia cũng không thể đánh bại Du Chiêu.

Du Hạo biết mình không thể đánh bại Du Chiêu, nhưng vẫn muốn dốc hết sức đánh.

Tại sao đến bây giờ mà tiểu hổ còn chưa tới?

Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?

Tiểu hổ sẽ không bị thương đi?

Với tính cách thích náo nhiệt của tiểu hổ, những dịp như thế này sao nó có thể không tới được.

Du Chiêu lần lượt dành chiến thắng, nhưng sắc mặt nặng nề, không có chút vui mừng chiến thắng nào, đối thủ của Du Chiêu đều rất tức giận đến ngứa răng, tâm lý có chút suy sụp.

Mẹ kiếp, ngươi có thể đừng trốn nữa được không, có bản lĩnh thì đánh với ta đi, chỉ biết trốn, chỉ biết bày trận, tức chết ta rồi, tức chết ta rồi!

Du Hạo cũng lần lượt dành chiến thắng, thắng được không ít người, khiến các trưởng bối trong gia tộc rất vừa lòng, thực lực của Du Hạo lại mạnh lên một chút.

Thiên phú không tồi, lại nỗ lực kiên định, Du Hạo là một đệ tử giỏi.

Cuối cùng, Du Hạo cùng Du Chiêu lại đứng trên một lôi đài, Du Hạo lại cảm nhận được cảm giác vận mệnh đang bao trùm lấy mình.

Hắn sẽ luôn bị đánh bại, bất luận ở trong lòng người khác Du Hạo có ưu tú cỡ nào, nhưng trước mặt Du Chiêu, Du Hạo cũng sẽ trở nên mờ nhạt.

Ánh sáng của một con đom đóm sao có thể so được với ánh trăng?

Lần này Du Hạo không có ý định nương tay, chắp tay với Du Chiêu xong thì lập tức ra đòn, kiếm khí cực kỳ sắc bén, tốc độ cực nhanh, Du Chiêu miễn cưỡng né được, nhưng ống tay áo lại bị xé rách, có một vệt máu mờ nhạt rỉ ra.

“Hạo ca cố lên, Hạo ca đánh bại hắn đi.”

“Ra tay nhanh lên, Du Chiêu đang bày trận.”

“Cố lên, cố lên……”

Du Hạo vừa ra tay, đã khiến các đệ tử trở nên phấn chấn, một đám vui vẻ như Du Hạo đã dành chiến thắng.



Đánh với Du Chiêu thật sự rất bực bội, hắn chỉ biết trốn tránh, bày đủ loại trận pháp khiến người ta không thể phòng bị, không thể chạm tới người Du Chiêu.

Du Tĩnh ngồi trên ghế nhíu mày, nhìn các đệ tử trong gia tộc đều phục tùng Du Hạo, vây quanh Du Hạo.

Đều nói Du Hạo là thủ lĩnh của thế hệ đệ tử tiếp theo, Du Tĩnh cũng không để trong lòng, nhưng bây giờ xem ra, danh tiếng của Du Hạo trong lòng các đệ tử thật sự rất cao.

Ngay cả các trưởng bối cũng nhìn Du Hạo bằng ánh mắt hài lòng.

Du Tĩnh nhìn Du Hồng lười biếng, hắn bất tài, nhưng lại sinh ra một đứa con có thiên phú.

Du Tĩnh cũng không đến mức sẽ ra tay với Du Hạo, rốt cuộc thì Du Hạo cũng là con cháu của Du gia, Du Hạo càng cường đại, càng tốt cho Du gia.

Chỉ là, nghĩ đến đứa con trai không có tiếng tăm gì của mình, bây giờ mặc kệ là không có tiếng tăm gì, cũng phải giấu giếm thêm một khoảng thời gian nữa.

Chiêu thức của Du Hạo liên tục không ngừng, căn bản không cho Du Chiêu cơ hội né tránh, Du Chiêu không hề sử dụng sức mạnh của mình, chỉ trốn tránh như vậy, nhìn có vẻ rất chật vật, chẳng mấy chốc trên người đã có vết máu.

Có thể kiên trì trong tay Du Hạo lâu như vậy, cũng đã đủ làm cho người ta kinh ngạc, Du Hạo biết Du Chiêu đang bày trận, hắn tăng nhanh tốc độ.

Toàn thân hắn đột nhiên dâng lên một cổ hơi thở, hơi thở vây quanh hắn càng lúc càng mãnh liệt, mang theo uy áp mạnh mẽ.

“Có phải Du Hạo sắp thăng lên Trúc Cơ không.”

“Cảm giác này, chắc là sắp đạt Trúc Cơ đi.”

“Tốt, tốt, cuối cùng thì thế hệ này cũng đã có được một Trúc Cơ.”

“Khiếu……”

Kiếm khí phát ra âm thanh sắc bén, gào thét tiến về phía Du Chiêu, Du Chiêu ngơ ngác nhìn, thiếu chút nữa đã sử dụng sức mạnh của Trúc Cơ.

Đối mặt với Du Hạo, luôn áp lực hơn với những đệ tử khác.

Ngay thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, một luồng sáng trắng đánh trúng Du Hạo với tốc độ cực nhanh.

“Phụt……”

Lực chú ý của Du Hạo đang đặt ở Du Chiêu, hoàn toàn không chú ý tới cái khác, cảm thấy một cỗ lực cực lớn đánh vào lưng mình, trực tiếp hất văng hắn ra, máu dâng trào, phun ra một búng máu.

Du Chiêu lợi dụng điểm này, lập tức né tránh đòn tấn công của Du Hạo, bố trí xong điểm cuối cùng của trận pháp, linh thạch trong tay hóa thành bột phấn.

“Dàn trận!”

Du Chiêu vừa dứt lời, trận pháp đã bao trùm lấy Du Hạo.

Du Hạo liếc nhìn tiểu hổ, cảm thấy vô cùng bất lực, chỉ có thể tránh né đòn tấn công của trận pháp.

Du Chiêu nhìn tiểu hổ, không nhịn được nói: “Ngươi tới đây làm gì?”

“Ta là bạn của ngươi, ngươi bị thương, ta phải giúp ngươi.” Nam Chi tức giận, “Tuy rằng ngươi không để ý tới ta, nhưng ta đã coi ngươi là bạn.”

Du Chiêu nghe lời đáp trả của tiểu hổ, thiếu chút nữa đã tức giận bật cười, ai mới là không để ý tới ai?



Nhưng mà, lúc này tiểu hổ ra tay, vẫn khiến Du Chiêu rất vui mừng.

Hắn thì vui vẻ, nhưng các đệ tử khác đã tức chết rồi.

“Du Chiêu căn bản không có thực lực, chỉ biết sử dụng ngoại lực, trận pháp, linh sủng.”

“Trưởng lão, như thế này không công bằng, hoàn toàn không công bằng.”

Các trưởng bối chỉ nói: “Các ngươi cũng có thể sử dụng trận pháp và linh sủng.”

Các đệ tử:.........

Chúng ta mới không làm đâu, chúng ta cũng không có linh sủng!

Thật khó chịu!

Các đệ tử tức giận máu nóng dâng lên, thiếu chút nữa là tẩu hỏa nhập ma!

Du Hạo kiên trì trong trận pháp hồi lâu, cuối cùng kiệt sức, cả người chảy máu đầm đìa, khàn giọng nói: “Ta thua.”

Không riêng gì trận pháp, hắn có thể cảm giác được, trận pháp sau khi Du Chiêu đạt Trúc Cơ ngày càng mạnh hơn.

Du Hạo thua, khiến các đệ tử đồng loạt ồ lên, Du Hạo đã bị Du Chiêu đánh bại hai lần.

Chẳng lẽ trận pháp thật sự mạnh như vậy sao?

Có không ít đệ tử muốn thử luyện trận pháp, tâm tư xao động một hồi.

Du Hạo đầu tiên là nhìn thoáng qua tiểu hổ, Nam Chi nói với hắn: “Xin lỗi nha xin lỗi nha, ta chắp tay thi lễ với ngươi.”

Du Chiêu sắp bị thương, cô bắt buộc phải ra tay.

Du Hạo:……

Tuy rằng không biết tiểu hổ đang làm gì, nhưng Du Hạo cũng không tức giận, nhìn thấy nó vẫn sống khỏe mạnh, trong lòng ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Không chết là tốt rồi, hắn còn tưởng tiểu hổ đã chết rồi.

Du Hạo thản nhiên nói với Du Chiêu: “Ta thua, Du Chiêu ngươi rất lợi hại.”

Du Chiêu vội vàng nói: “Chỉ là do ta may mắn, gặp may thôi.”

Du Hạo đột nhiên nhìn về phía Du Chiêu, ánh mắt rất thâm trầm, làm Du Chiêu theo bản năng lui ra phía sau một bước, Du Hạo nói: “Chiêu đệ, thắng chính là thắng, ngươi nói là do may mắn, là đang vũ nhục ta, cũng là đang vũ nhục chính mình.”

Hắn bị đánh cả người đầy máu, kết quả ngươi lại nói một câu gặp may.

Thật không nói nên lời.

Du Chiêu mím môi: “Ta biết rồi Hạo ca.”