Xuyên Không Rồi Ta Gánh Môn Phái Còng Lưng

Chương 1: Xuyên vào cái đỉnh cấp tông môn



Ta Nguy Thần một học sinh trung học sắp đối mặt với ác mộng học trò " thi cuối kỳ".Sau khi biết điểm thì cũng là lúc năm hết tết đến nhưng trước khi năm mới sang tôi còn phải đối mặt với một nỗi sợ chỉ hơn không kém "họp phụ huynh". Bước vào phòng thi nhìn đề bài mà nước mắt chảy ngược vào trong tôi đến cái đề bài cũng không hiểu nổi. Rất may là còn 70% trắc nghiệm có thể khoanh bừa C từ trên xuống dưới 35 câu. Thầy cô thương những đứa như tôi sẽ không bao giờ bị "liệt" khi chơi trò này. Trong vòng 10 phút thì tôi đã lăn ra ngủ.

......................

"Thiếu chủ thiếu chủ mau dậy đi". Một đệ tử ghé xuống bên tai Nguy Thần nói.

"Hả? Nộp bài rồi sao?".Con hàng này thì ngơ ngác như bò đội nón hỏi lại người ta.

Dù không hiểu con hàng thiếu chủ nhà mình hỏi cái quần gì mà tên này cũng chả muốn biết.Vãn cứ làm hết nhiệm vụ trước nói với Nguy Thần:

- Thiếu chủ ngài mau lên tông chủ gọi ngài.

"Ể ai dợz?". Vẫn ngơ ngơ mà hỏi người ta.

' WTF cái gì đây '

Nguy Thần nhìn một lượt mọi thứ xung quanh ' woao' cái phòng thi ác mộng biến mất thay vào đó là một căn phòng xa hoa lộng lẫy như phim kiếm hiệp cổ trang. Bên cạnh có một người nữa luôn miệng gọi "thiếu chủ, thiếu chủ ".

' Ta xuyên không rồi '

"khụ khụ".Nguy Thần ho lên hai tiếng hắng giọng lấy phong thái của người trên để nói chuyện cùng đệ tử kia:

- Ngươi là cái gì hả?

- thiếu chủ thuộc hạ là người ở chỗ của tông chủ tên Ân Đường, ngài không nhớ sao?

- Ồ. Người ở chỗ tông chủ ít lắm sao mà bảo ta nhớ.

- thiếu chủ ta thường xuyên tới gọi ngài mà.

- Ồ vậy là ta không được phép quên ngươi.



Tên kia nghe vậy lập tức sửa lời:

- không có không có.Thiếu chủ ngài trăm công nghìn việc không cần thiết phải nhớ đám tiểu nhân.

Nguy Thần gật gật đầu hài lòng nói:

- tông chủ gọi ta đến là có việc gì?

- bẩm thiếu chủ tiểu nhân chỉ có nhiệm vụ đi mời ngài còn cái khác một tên đệ tử bình thường như tiểu nhân không biết ạ.

- dẫn đường đi.

Tên kia làm dáng mời Nguy Thần đi ra hướng cửa chính:

- mời thiếu chủ.

Nguy Thần đi theo hắn. Trên đường đi lại bắt đầu trò chuyện.

- Ta hỏi cái gì ngươi trả lời cái đó.

Ân Đường dù chả hiểu gì nhưng vẫn cứ làm theo:

- dạ, thiếu chủ cứ việc hỏi chuyện mà tiểu nhân biết nhất định sẽ nói.

Nguy Thần rất hài lòng:

- được.Vậy câu đầu tiên " ta tên là gì?"

Ân Đường là bất ngờ đến bật ngửa nhìn con hàng thiếu chủ hôm nay có vấn đề gì đó mà hắn không thể nào giải thích được.

Nguy Thần lại thúc dục hắn trả lời câu hỏi nhìn vào là thấy có vấn đề của mình:

- nói đi.

"Dạ, thiếu chủ tên Nguy Thần là con trai độc nhất của tông chủ Vấn Đạo tông". Ân Đường thành thật trả lời.



Nguy Thần trong lòng thầm khen con hàng Ân Đường này làm việc khá năng suất chỉ hỏi một mà ra hai câu luôn rồi.

Tiếp tục trên đường đi tới chính điện Vấn Đạo tông Nguy Thần đã biết được không ít thông tin từ miệng Ân Đường.

Đây là Thiên Giang đại lục mà Vấn Đạo tông là một tông môn danh khí không nhỏ trong đại lục này. Mà Nguy Thần hắn hiện là thiếu chủ của tông môn này. Tuy từ nhỏ thiên tư không bằng ai nhưng bù lại nhà có tiền không gì mà tiền+ quyền không giải quyết được. Những thứ mà có tiền cũng không thể mua thì cha hắn cũng có cách hốt về cho hắn dùng. Các loại thiên tài địa bảo linh dược linh binh không thiếu thứ gì. Hắn ở đây là cậu ấm chính hiệu. Cha hắn mẹ hắn đều thương yêu hắn trong nhà hắn lớn nhất rồi tiếp theo là ai thì không cần quan tâm.

Nguy Thần sau khi biết được tất cả những điều này thì trong lòng không tránh khỏi sung sướng:

' Ây da. Trước kia ta ngày ngày học tập " học cho mình, cho gia đình, cho tổ quốc" mà không đâu vào đâu. Ông bà bô thì một đánh, hai chửi, ba "không học thì đi hốt c*ứ*t" còn bây giờ thì là cái rốn của vũ trụ. Ông trời có phải thấy ta sống quá thảm nên cho ta tới đây hay không?. Hạnh phúc vãi!!!! '

......................

Vào chính sảnh Vấn Đạo tông.

Tất cả các trưởng lão đều có mặt đầy đủ chỉ chờ mỗi mình Nguy Thần.

Thấy mình đến muộn Nguy Thần muốn len lén đi vào không cho ai chú ý nhưng lão cha tiện nghi tông chủ kia không cho hắn cơ hội đó. Ông già như muốn cả làng cả tổng biết con mình đến muộn hô lên:

- Nguy Thần tới trễ rồi con.

Nguy Thần không thể làm gì ngoài nở một nụ cười thật tự tin:

- các vị thứ lỗi.

Sau đó vào chỗ ngồi của mình.

Lão cha tiện nghi của hắn thì lại lòng vui như hoa nở sướng như mẹ hắn đồng ý cho lão cưới thêm ba bà vợ nữa:

' tổ tông hiển linh con trai ta chủ động xin lỗi kìa. Ta nguyện ăn chay ba ngày vì hôm nay'

Không chỉ ông mà mấy trưởng lão cũng có chung suy nghĩ đó. Có người còn khoa trương tới nỗi rớt nước mắt vì câu nói đó của hắn.

Không phải nói quá. Bình thường Nguy Thần của cái vị diện này chính là cái kiểu "thế giới này là của bố mày " ông bà già có thể lo hết mọi chuyện. Hắn còn là nhà vô địch trong cuộc chạy đua đầu thai. Cha là tổng chủ Vấn Đạo tông, mẹ là con gái cưng của tông chủ Phất Nguyệt tông hai cái tông môn thuộc hàng nhất nhì thiên hạ. Dù hắn có nhìn đời bằng lỗ mũi cũng không ai dám ý kiến, ra đường chỉ cần nói "mày có biết bố tao là ai không " thì khối đứa không giám động. Hôm nay đừng nói hắn đến muộn mà là nếu không đợi hắn đến đã bàn chuyện thì mới mệt nha. Còn lời xin lỗi từ miệng hắn thì chắc là phải tu tâm tích đức lâu lắm mấy người ở đây hôm nay mới được nghe.