Xuyên Không, May Mắn Ta Chỉ Là Vai Phụ

Chương 98: Chương 98: Không muốn dây dưa lâu dài



Hai người đều mở pháp bảo phòng ngự, hai vòng linh khí bao trùm lấy nhau.

Thiên Uyên bay gần đến, nàng đưa tay lên một quyền đánh xuống va chạm với kết giới của pháp bảo.

Pháp hảo liền xuất hiện vết nứt, thấy vậy Bắc Vương cùng Bằng Thạch nhíu mày?

Ma nữ này vậy mà một quyền đánh vỡ pháp bảo phòng ngự hai người liên thủ, đang cầm trên tay pháp bảo phòng ngự.

Bắc Vương liền ho khan, hộc máu, pháp bảo đầu tiền bị phá vỡ, còn lại pháp bảo của Bằng Thạch, hắn nhìn chăm trú bằng thạch.

Hai người phi hành trên cao, nhận đã kích cũng rất lớn, Thiên Uyên như một chiến thần một quyền đấy có thể khiến hai người sợ hãi.

Bằng Thạch hắn cũng không chống đỡ được lâu, cũng ho khan một dòng máu chảy ra từ miệng hắn.

Bắc Vương thấy vậy đưa tay vỗ vai hắn nói: "Bằng Thạch ngươi còn có thể giữ được bao lâu."

Bằng Thạch liền nói: "Mười giây, không thể nhiều hơn." Bắc Vương không hỏi nhiều, mà cầm kiếm trên tay.

Nắm chặt miệng lẩm bẩm, liền chém ra một đạo kiếm, pháp bảo cũng nát biến mất, quyền của Thiên Uyên phá hủy được.

Nàng lui lại, khi thấy Bắc Vương cầm kiếm chém đạo kiếm về phía nàng, là công pháp lúc trước, nàng nhíu mày?

Sử dụng một lần nàng còn ngơ ngác, nhưng cái này cũng quá là không có não đi. Nàng liền lao đến, một quyền đánh xuống, Bắc Vương hắn không chém ra đạo kiếm.

Mà đưa kiếm ra đỡ lấy, Bằng Thạch bên cạnh liền nói: "Phong Thổ." trên tay hắn xuất hiện một thanh kiếm.

Một làn gió liền thổi đến, đẩy mạnh Thiên Uyên ra xa, Thiên Uyên hơi ngạc nhiên, gió tuy không lớn nhưng có thể đẩy bay nàng.

Nàng nhìn lại phái hai người, Bằng Thạch liền chém một đạo kiếm ra xa về phía nàng, một cơn gió liền theo đó công kích đến.

Bắc Vương cũng chém ra đạo kiếm màu nâu đen, hắn chém ra từng đợt kiếm bay về phía nàng, Thiên Uyên nhìn hai đạo kiếm vậy mà dung hợp với nhau?

Nàng liền thở dài, nàng không muốn giây dưa nữa a, liền nắm chặt tay, hai người xa xa thấy vậy liền sợ hãi.

Bởi vì linh khí trên người nàng đột nhiệt bạo phát, làm xung quanh mọi thứ giống như im bặt mà dừng.

Hai người không thấy động tác của nàng, nhưng nàng đã lao đến một quyền đánh bay đạo kiếm dung hợp của hai người, liên tục như vậy phá hủy hết toàn bộ đạo kiếm dung hợp của hai người.

Rồi quay lại nơi cũ nàng từng bay trên cao đứng im bặt mà dừng, hết thảy chỉ qua chưa đến một giây, làm hai người khi thất thần lại.

Từng tiếng nổ vang lên, đạo kiếm của hai người, liên tục vang lên nổ ra, đều là ánh màu đỏ, chứng tỏ Thiên Uyên không động đậy cũng có thể phá vỡ đạo kiếm dung hợp của hai người.

Hai người liền mồ hôi chảy lạnh, điều này khác với những địch nhận bọn hắn từng giao thủ, Thiên Uyên không động đậy có thể như vậy quá là mạnh mẽ.

Bọn hắn còn chưa định thần lại, Thiên Uyên liền biến mất tại chỗ, xuất hiện trước mắt hai người, làm hai người lưng đều nghiêng ra sau.

Mắt trợn tròn nhìn trước mắt nữ nhân, một quyền đánh tới, bọn hắn liệu sẽ chết ở đây?

Bằng Thạch liền xuất hiện trước mắt hai người, đưa kiếm lên chặn một quyền của nàng.

Một quyền đánh xuống, kiếm của hắn liền bị gãy, không một giây chống cự. Cho dù hắn đã dùng linh khí bao trùm lấy.

Nhưng vẫn như thế dễ dàng bị một quyền đánh gãy, hắn liền bị một quyền đánh chúng ngực đụng chúng hai người, cả ba liền bay ra xa.

Đụng chúng một tảng đá, tảng đá liền xuất hiện vệt nứt, hai người Bằng Thạch và Bắc Vương đều bị Bằng Thông đè lên, xuyên qua vài lớp tảng đá lớn.

Bọn hắn cũng cảm nhận được cơn đau nhức cực kỳ mãnh liệt, Bằng Thông hắn càng cảm nhận được cơn đau nhức gấp bội.

Thương thế còn chưa khỏi đã bị đánh bay lần nữ, ba người đang loay hoay làm sau tách rời tảng đá, Thiên Uyên đã lao đến, đưa một chân lên cao.

Trên chân nàng, liền đứt hiện một màu linh khí màu đỏ, như một mũi kiếm đâm xuống ba người, Bằng Thông liền cắn răng chịu cơn đau nhức.

Từ đâu xuất hiện một cây kiếm, hắn liền miệng lẩm bẩm công pháp. Một kiếm chém ra một đạo kiếm liền từ dưới đánh lên, hai bên công kích va chạm với chân của Thiên Uyên.

Nàng không yếu thế, đạp mạnh mẽ chân xuống, làm Bằng Thông không thoải mãi chút nào, hắn liền quỳ một chân xuống dưới đất.

Đầu gối va chạm với đất, bị đẩy mạnh xuống dưới, hắn như một cây đinh, bị đánh lõm xuống dưới đất.

Đầu gối hắn, đã tạo nên một lỗ to có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cũng thấy rõ ràng màu đỏ xuất hiện trên quần hắn.

Bằng Thạch, Bắc Vương thấy vậy liền lao đến mỗi người một kiếm chém ra, công kích về phía nàng.

Thiên Uyên liền đưa hai tay ra, chặn lấy mũi kiếm của hai người, bóp mạnh kiếm liền nứt, nàng nhảy lên cao xoay người.

Biến mất xuất hiện trước mắt Bằng Thạch, một cước đạp xuống phần lưng của hắn.

Hắn liền cảm nhận được cơn đau nhức từ phần lưng, Bằng Thạch liền bị đánh mạnh xuống, một mực rơi xuống dưới đất.

Một tiếng bụp vang lên, làm hai người xung quanh đều há hốc mồm, đây cỡ nào mãnh liệt.