Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!

Chương 161: Đẩy Mạnh Huấn Luyện!



Ba ngày lễ tết nhanh chóng qua đi, ngoài phố tuy còn nhộn nhịp nhưng đại đa số gia đình đã bắt đầu chuẩn bị mở lại hàng quán.

Trần Minh Quân cũng bắt đầu bắt tay vào giai đoạn phát triển tiếp theo mà mình đã lên kế hoạch từ lâu.

Đầu tiên, hắn mở thêm năm chi nhánh cửa hàng khác tại các khu con đường hoàng kim nhằm mục đích nâng cao thu nhập. Việc này nếu như trước kia làm thì khó, còn bây giờ ba chữ " Lạc Việt Quán " đã không người không biết, mọi thứ đều dễ hơn rất nhiều.

Còn một nguyên nhân khác khiến hắn cố ý lựa chọn thời điểm này để khai trương cửa hàng mới là những ngày nghỉ lễ tết còn chưa kết thúc, rất nhiều người đều rảnh rỗi. Thực tế cũng chứng minh lựa chọn này là chính xác, năm chi nhánh vừa được mở ra đã lập tức chào đón lượng lớn khách hàng.

Ngoài ra, hắn còn bổ sung thêm món mới ' Pizza ' và ' Mỳ Spaghetti ' vào thực đơn. Không những vậy, trước đó một ngày hắn còn cố ý bỏ một khoản tiền ra thuê người lan truyền tin đồn về hai món ăn mới này.

Kế tiếp, hắn lấy danh nghĩa cá nhân tổ chức nhiều cuộc từ thiện, phân phát đồ ăn, quần áo cho người nghèo, xây dựng cô nhi viện để tạo dựng danh tiếng.

Khách hàng đến với ngươi vì mục đích gì?

Đầu tiên tất nhiên là vì chất lượng đồ ăn, chất lượng phục vụ.

Tiếp theo thì là danh tiếng của nhà hàng.

Cuối cùng là vì ủng hộ.

Hành động lần này của Trần Minh Quân không thể không nói rất cao minh, ngắn ngủi mấy ngày đã gây dựng lên được đông đảo khách hàng trung thành.

Lại thêm có đương kim Hoàng Thượng âm thầm chống lưng, phe phái đối lập cũng không tiện ra tay cản trở.

Bởi vì mặt hàng kinh doanh chính của bọn họ cũng không phải ăn uống, mà là đan dược. Nguyên nhân thứ hai là trong mỗi cửa hàng, thậm chí trên quần áo của nhân viên Lạc Việt Các đều có gắn Đá ghi Hình cho nên bọn họ không thể chơi tiểu xảo, dùng bài bẩn được.

Trần Minh Quân thật sự quá cẩn thận!

Muốn moi được công thức của Lạc Việt Các? Xin lỗi! Không có cách!

Mỗi một nhân viên, mỗi một đầu bếp trước khi gia nhập Lạc Việt Các đều phải đọc một lời thề Thiên Đạo dài mấy trang giấy A4. Có lời thề Thiên Đạo, cho dù sưu hồn cũng không thể lấy được.

..........

Bên trong doanh trại, cái tết năm nay đối với những chiến sĩ tương đối ảm đạm.

Một phần vì vừa trải qua cuộc khảo nghiệm, rất nhiều người hi sinh, phần còn lại là bởi vì thời gian lên đường đến Chiến Thần Điện đang ngày một rút ngắn, bọn họ muốn dành nhiều thời gian hơn vào việc rèn luyện bản thân.

Khi Trần Minh Quân đến, chúng quân sĩ vẫn như thường ngày luyện thập thực chiến, có một vài người thì ngồi khoanh chân tu luyện.

— QUẢNG CÁO —

" Tham kiến Phò Mã! " Thấy hắn đến, các binh sĩ dừng lại động tác, cung kính hành lễ: " Chúc Phò Mã một năm mới gặp nhiều may mắn, tu vi tinh tiến, vạn sự như ý! "

Trần Minh Quân khẽ gật đầu, mỉm cười nói: " Chúc mọi người luôn gặp may mắn trên chiến trường, tu vi tinh tiến, vạn sự như ý. "

Qua đôi ba câu chúc năm mới, hắn đi thẳng vào vấn đề: " Gọi tất cả binh sĩ tập hợp ở trung tâm doanh trại đi. "

Cũng không lâu lắm, toàn thể năm ngàn binh sĩ ' còn nguyên vẹn ' tập hợp lại với nhau, xếp ngay hàng thẳng lối chờ đợi Trần Minh Quân phân phó.

Trần Minh Quân đảo mắt qua một hồi, phát hiện người có cảnh giới cao nhất trong quân lúc này vẫn còn chưa đạt đến cảnh giới Đỉnh Phong Cửu Trọng, bất đắc dĩ thở dài.

Những người này nếu không muốn nói giảm nói tránh thì chính là thiên phú rất kém cỏi, bồi dưỡng được đến một bước này số lượng tài nguyên hao tốn không hề nhỏ một chút nào. So với tính toán ban đầu của bản thân Trần Minh Quân còn muốn nhiều hơn gấp hai gấp ba lần.

Hắn cũng hết cách rồi.

Những ngày tháng này chi tiêu cho quân đội thực sự quá nhiều, lại thêm lương thưởng hàng tháng cho nhân viên...

Giá như có thể kinh doanh đan dược thì thật tốt, thu nhập lập tức tăng vọt.

Đáng tiếc! Thật là đáng tiếc a!

Sắp tới còn cần chi tiêu một khoản lớn mua dược liệu luyện chế đan dược cho binh sĩ dùng, lại thêm mua hung thú nữa. Quả thật càng nghĩ càng thấy mình thật nghèo.

Thôi, từ từ rồi cũng sẽ có hết. Bây giờ ở đây nghĩ nhiều cũng không giải quyết được vấn đề gì.

Kinh doanh đan dược vẫn còn nằm ngoài khả năng của mình.

Trần Minh Quân tâm niệm vừa động, lập tức một ngọn núi lớn công pháp, bộ pháp, võ kỹ xuất hiện khiến cho cả đám binh sĩ tập thể trợn mắt há hốc mồm.

Hắn nhàn nhàn nói: " Chỗ công pháp này tổng cộng có mười vạn quyển, phẩm chất không cao, đều từ tam phẩm trở xuống. "

" Các ngươi có thể tự mình lựa chọn thứ thích hợp với mình để tu luyện. "

Lời này vừa ra, cả đám binh sĩ lập tức hai mắt tỏa sáng.

Nhiều công pháp như vậy, lại còn có tam phẩm!

Phò Mã thực sự quá tốt với chúng ta a!

Nhưng mặc cho nước dãi đang không kìm được dần dần chảy ra, bọn họ cũng không dám động đậy khi chưa có mệnh lệnh.

— QUẢNG CÁO —

Trần Minh Quân thấy bộ dạng này của bọn hắn cũng có chút buồn cười, hạ lệnh: " Tất cả xếp thành một hàng, Hiên Viên Chiến Thiên đọc đến tên người nào thì người đó lên chọn. "

Số công pháp này hắn đã luôn dành thời gian ra để chép, vốn định đem bán đấu giá kiếm thêm tiền nhưng bây giờ nghĩ lại để cho quân đội dùng vẫn tốt hơn. Tránh tình trạng Côn Lôn Giới đột ngột tràn lan quá nhiều công pháp, giá thị trường giảm mạnh.

Cái gì hiếm mới quý!

Sau này muốn bán, có lẽ cũng chỉ bán một số ít công pháp phẩm chất cao thôi. Như vậy vừa ổn định thị trường lại vừa tránh lan truyền ra ngoài quá nhiều công pháp.

Đồng thời, số công pháp này đã đủ cho quân đội sử dụng trong một khoảng thời gian dài, tương lai cho đến khi có người đột phá đến cảnh giới cao hơn sẽ không cần rơi vào tình trạng quân sĩ mạo hiểm mạng sống để tìm kiếm công pháp tu luyện.

Công pháp đã tạm thời đủ, còn đan dược và vũ khí....

Xem ra vẫn phải đi Thanh Vân Các một chuyến!

.......

Một ngày dài qua đi, một ngày mới bận rộn lại bắt đầu.

Hôm nay, Trần Minh Quân đến Thanh Vân Các tiếp nhận hàng hóa mà mình đã đặt hàng từ mấy tháng trước. Không thể không nói Thanh Vân Các không hổ danh là thương hội nằm trong top đầu tại Kinh Thành, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy mà đã có thêm đem tất cả những đồ, vật mà Trần Minh Quân yêu cầu đều chuẩn bị đủ.

Từ Thanh Vân Các trở về, Trần Minh Quân chạy thẳng một mạch trở về phòng của mình bắt đầu luyện đan.

Vấn đề này không nhắc đến thì thôi, vừa nghĩ đến lại làm hắn trở nên đau đầu. Phương thức luyện đan mà hắn tự mình sáng chế ra có nhiều lắm, cái nào cũng lợi hại, không biết nên chọn cái nào.

Thôi thì chọn cách đơn giản, dễ thành công nhất vậy!

Mặc dù trên lý thuyết là như vậy, trên thực tế hắn vẫn thất bại mấy chục lần mới luyện ra được một viên đan dược có tới chín phần là tạp chất.

" Làm lại! "

Đem theo quyết tâm của mình, cộng thêm thời gian càng lúc càng hạn hẹp. Trần Minh Quân nóng lòng muốn thành công cho nên thử đi lại vô số lần nhưng tất cả đều thất bại.

" Tại sao lại như vậy? "

" Không lẽ công pháp thì được, những thứ khác lại không được? "

Càng nghĩ hắn lại càng cảm thấy vô lý, ngay cả khi Đạo Thể giúp hắn lĩnh hội nhanh chóng phương thức luyện đan nhưng luyện đi luyện lại vì cớ gì vẫn không thành công.

" Đúng rồi, luyện đan cần phải điềm tĩnh, tập trung tinh thần. Mình đã quá nóng vội! " Bất chợt, một suy nghĩ lóe lên trong đầu, Trần Minh Quân lập tức lấy lại tinh thần, điều chỉnh lại tâm lý.

— QUẢNG CÁO —

Lần này hắn hao phí thời gian lâu hơn những lần trước một chút, cũng không nóng vội, mỗi một bước đều làm vô cùng bình tĩnh. Có như vậy hắn mới nhận ra nguyên nhân thất bại từ những lần không thành công.

Luyện đan giống như một nhà Hóa Học đang pha chế, mỗi một thứ đều cần phải dùng đúng hàm lượng, không được dư cũng không được thừa dù chỉ là một chút ít.

Đồng thời, trong quá trình loại bỏ tạp chất dược liệu, lúc trước hắn làm quá nhanh khiến cho linh dược chưa đạt được đến độ tinh khiết cần có.

Chỉ một sai lầm nhỏ, dẫn đến hậu quả khó lường.

Không ngoài mong đợi, lần này hắn đã thành công!

Hơn nữa, còn là đan dược cực phẩm!

Tám viên đan dược nhỏ bé như móng tay trẻ nhỏ từ trong lò luyện đan bay ra, trên thân tản mát kim quang nhàn nhạt, còn có hoàn mỹ đan văn.

Có một lần thành công, lần sau Trần Minh Quân cứ thế mà làm.

.........

Thời gian thoáng cái đi qua, chớp mắt khoảng cách ngày chuẩn bị lên đường chỉ còn lại một tuần.

Trần Minh Quân rốt cuộc bước ra khỏi phòng, việc đầu tiên hắn làm là đi tắm sau đó mới lên đường đến Thanh Vân Các. Đồ, vật hắn đặt mua của Thanh Vân Các có nhiều lắm, lần trước còn chưa lấy hết.

Ngoài ra, hắn cũng muốn đến ủy thác bán đấu giá một vài bộ công pháp cao cấp tích lũy thêm tiền bạc. Hắn mới đến thế giới này không lâu, hiểu biết còn hạn hẹp, không biết đến tông môn sẽ như thế nào.

Cứ việc trong tiểu thuyết mạng miêu tả không ít nhưng hắn vẫn cứ chuẩn bị trước cho chắc.

Buổi trưa, khi Trần Minh Quân đến doanh trại, hắn phát hiện các binh sĩ đã không còn luyện tập đánh trận giả như trước nữa mà tất cả đều đang cố gắng lĩnh hội công pháp, bộ pháp, võ kỹ mà hắn phân phát mấy tháng trước.

Thời gian mấy tháng không dài cũng không quá ngắn, lấy ngộ tính và tư chất của những binh sĩ này đều mới chỉ lĩnh hội miễn miễn cưỡng cưỡng phần da lông.

" Những người này, một phần nhỏ đã được ban thưởng tinh huyết của long tộc, tư chất đẩy cao thêm một đoạn nhưng đại đa số vẫn còn kém rất nhiều. "

Nghĩ nghĩ, Trần Minh Quân hạ lệnh triệu tập tất cả binh sĩ rồi yêu cầu bọn họ từng người một đứng lên biểu diễn võ kỹ, công pháp, bộ pháp của mình. Còn hắn thì vừa quan sát, vừa chỉ điểm cho những quân sĩ này để đẩy cao tốc độ lĩnh hội.