Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 180: Hoa hồng trong gối



"Nữ thần y, có gì không ổn sao?" Phan Yến Oanh thấy Lưu Ly im lặng thật lâu, không nhịn được lên tiếng hỏi thăm.

Lưu Ly xoay người, trong tay còn ôm gối: "Cái gối này ngoại trừ ngươi và phu quân ngươi, còn có ai chạm qua không?"

Trên gối có mùi hoa hồng, cho dù là trong gối nhét đầy cánh hoa khác, cũng không thể che giấu mùi hoa hồng, điều này nói rõ hàm lượng hoa hồng rất nhiều.

Mà phụ nữ tiếp xúc với hoa hồng quá lâu, sẽ dẫn đến vô sinh.

Cái này chỉ là thông qua bắt mạch kỳ thật cũng khó có thể nhìn ra, nhưng lúc trước ông nội đã dạy cô cách phân biệt, hơn nữa cô thấy cơ thể của Phan Yến Oanh cũng không tệ lắm, lúc này mới đưa ra yêu cầu muốn đến nhà nàng ta xem một chút, quả nhiên đã tìm ra được chỗ mấu chốt.

Phan Yến Oanh lắc đầu: "Trong nhà cũng chỉ có ta và phu quân."

Dứt lời, Phan Yến Oanh lại hỏi: "Nhưng cái gối này có gì không ổn?"

Khi hỏi ra những lời này, sắc mặt của Phan Yến Oanh rõ ràng mang theo sự lo lắng.

Lưu Ly đang do dự có nên nói ra hay không, chợt truyền đến tiếng gõ cửa.



Phan Yến Oanh liền dẫn Lưu Ly từ trong phòng đi ra, mở cửa ra.

Chỉ là sau khi cửa mở ra, nhìn thấy người tới, Lưu Ly lại có chút bất ngờ.

Từ cửa đi vào có ba người, Tần chưởng quầy và hai người phụ nữ ăn mặc không tệ.

Hai người phụ nữ không ngờ nhà của Phan Yến Oanh lại có người, lúc nhìn thấy Lưu Ly thì sửng sốt một chút, ngược lại Tần chưởng quầy nhìn thấy Lưu Ly thì vừa vui mừng vừa bất ngờ.

"Cố phu nhân ở đây rất đúng lúc."

Nhìn Tần chưởng quầy như vậy, Lưu Ly hơi kinh ngạc.

"Cố phu nhân, đây là phu nhân nhà ta, vị này là em dâu của phu nhân ta." Tần chưởng quầy thấy Lưu Ly kinh ngạc, lập tức giới thiệu hai người hắn ta dẫn đến trước, sau đó lại chỉ về phía Phan Yến Oanh: "Vị này chính là cháu gái nhà mẹ đẻ của phu nhân ta, vốn ở chỗ Trương huynh đệ hỏi thăm Cố phu nhân mấy ngày nay có chút thời gian, nên nghĩ hôm nay tới tìm Yến Oanh nói một tiếng, ngày mai rồi dẫn theo Yến Oanh đi gặp Cố phu nhân, hôm nay thật trùng hợp."

Tần chưởng quầy nói những lời này, khiến cho Tần phu nhân cùng Phan phu nhân vẻ mặt kinh ngạc, các nàng ta cũng không nghĩ tới nữ đại phu trong miệng Tần chưởng quầy lại trẻ tuổi như vậy, nhìn còn trẻ hơn Yến Oanh nhiều.

Lúc trước Phan Yến Oanh cũng từng nghe cô cô nhà mình nói qua chuyện của nữ đại phu, lúc này nghe thấy nữ đại phu kia lại là Lưu Ly, lúc này vẻ mặt cũng vô cùng kinh ngạc.

Sau khi kinh ngạc qua đi, Phan Yến Oanh mở miệng: "Nữ thần y vừa mới bắt mạch cho ta."

Phan Yến Oanh vừa nói ra lời này, sáu ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Lưu Ly, trong sáu ánh mắt đều mang theo sự chờ đợi, dường như muốn nghe được tin tức tốt từ trong miệng Lưu Ly.

Nhìn mấy người như thế, Lưu Ly lại đang suy nghĩ phải nói như thế nào.

Tần chưởng quầy là người biết quan sát sắc mặt, thấy vậy không khỏi căng thẳng thần kinh: "Có cái gì không ổn?"

Nhưng ngàn vạn lần đừng!

Nếu không tương lai không biết còn có bao nhiêu ngày phải bị bà nương nhà mình độc hại.

Dưới ánh mắt khẩn trương của Tần chưởng quầy, Lưu Ly suy nghĩ một chút, vẫn thành thật nói: "Gối của nàng có vấn đề."

"Không thể nào!" Phan Yến Oanh buột miệng phủ nhận.

Lưu Ly không nhiều lời, Tần phu nhân và Phan phu nhân sau khi nghe xong liếc mắt nhìn nhau, rồi sau đó cùng nhau đi về phía phòng của Phan Yến Oanh.

Trong chốc lát, hai người đi ra, trong tay mỗi người cầm một cái gối.

"Nhưng có chỗ nào không ổn?" Phan phu nhân cầm gối, vẻ mặt lo lắng nhìn Lưu Ly.

Về phần y thuật của Lưu Ly, nàng ta không hoài nghi.

Dù sao cô gia cũng nói, vị nữ thần y này chính là người đỡ đẻ thành công cho nhà họ Nhiêu.

Phan Yến Oanh không nói gì, sắc mặt có chút trắng bệch.

Lưu Ly không nhìn gối đầu, mà nói: "Thân thể Phan tiểu thư không có gì đáng ngại, nhưng do trong thời gian dài phải ngửi phải vật ức chế việc mang thai, cho nên mới không thể mang thai."

Phan Yến Oanh ngẩng đầu: "Nhưng là do hoa của ta?"

Lưu Ly lắc đầu: "Đúng cũng không đúng."

Nói xong, Lưu Ly nhìn về phía Phan phu nhân: "Ngươi mở cái gối trong tay ra xem là biết."

Phan phu nhân không nghi ngờ gì, dứt khoát tháo gối đầu ra, lộ ra rất nhiều cánh hoa.

Chỉ là những cánh hoa này ở trong mắt các nàng, lại không có gì dị thường.

Nhưng thật ra Tần chưởng quầy ở một bên kiến thức rộng rãi một chút, sau khi nhìn thấy những cánh hoa kia, lúc này kinh hãi lên tiếng: "Cái này…. Hoa hồng?"

"Ngươi nói cái gì?" Phan phu nhân vừa nghe hai chữ hoa hồng, vẻ mặt kích động.

Tần phu nhân cũng nhìn Tần chưởng quầy.

Mà Tần chưởng quầy không nói gì, chỉ vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lưu Ly, trong mắt mang theo ý tứ chứng thực.

"Không sai, đây là hoa hồng, phụ nữ ngửi lâu sẽ dẫn đến vô sinh..."

"Không…"

Lưu Ly còn chưa nói xong, Phan Yến Oanh đã mềm nhũn chân, cả người sắp té ngã, cũng may mẹ Phan ở ngay bên cạnh, kịp thời đỡ lấy cô.

Vẻ mặt Phan Yến Oanh trắng bệch, hiển nhiên là bị đả kích rất nặng.

Lưu Ly nghĩ mình chỉ là xem bệnh, chuyện nhà người khác mình cũng không tiện tham gia vào quá nhiều, lập tức muốn cáo từ.

Mà lúc này, Phan phu nhân lại mở miệng: "Nữ thần y, xin hỏi con gái ta có khả năng sinh con không?"

Lưu Ly nhìn về phía Phan Yến Oanh đang nhìn về phía mình: "Cần điều trị..."

Suy nghĩ một chút, Lưu Ly vẫn quyết định cho một thời gian tương đối bảo thủ: "Ba tháng."

"Có thể mời nữ thần y viết lại phương thuốc được không?" Phan phu nhân hỏi.

Tất nhiên là không có gì là không thể.

Lưu Ly xin giấy bút, viết đơn thuốc rất rõ ràng.

Phương thuốc có hai tờ, một tờ dùng để loại trừ ảnh hưởng của hoa hồng, có tác dụng điều trị thân thể.

Một tờ là phương thuốc trợ thai: Lấy Thiên Ma ba mươi mốt gram, mâm xôi mười gram, Ngũ Vị Tử sáu mươi hai gram, Đào Hoa sáu mươi hai gram, Bạch Thuật sáu mươi hai gram Liễu Nhứ ba mươi mốt gram, Mẫu Đơn ba mươi mốt gram, Tơ hồng mười gram...

Thổi khô mực, Lưu Ly đưa đơn thuốc cho Phan phu nhân, dặn dò: "Dùng đơn thuốc này hai tháng, là có thể dùng phương thuốc trợ thai điều trị."

Nói xong, Lưu Ly nhìn thoáng qua Phan Yến Oanh, không ở lại lâu nên rất nhanh cáo từ.

Trước khi đi, Phan phu nhân đưa cho Lưu Ly một tờ ngân phiếu trăm lượng, Lưu Ly cũng không đùn đẩy.

Chỉ là đi ra khỏi nhà Phan Yến Oanh, thần sắc của Lưu Ly có chút không tốt lắm.

Phan Yến Oanh nói, trong nhà chỉ có nàng ta và phu quân của nàng ta, như vậy hoa trong gối kia rất có thể là do phu quân của Phan Yến Oanh làm ra.

Thời đại này, nữ phần lớn là xuất giá tòng phu, bình thường nhà mẹ đẻ cũng sẽ không đồng ý hòa ly gì đó, tình huống như Phan Yến Oanh vừa nhìn liền biết là chuyện gì xảy ra, vậy mà Phan phu nhân lại muốn phương thuốc trợ thai, chẳng lẽ là muốn coi như không có chuyện gì xảy ra hay sao?

Phu quân của Phan Yến Oanh rõ ràng không muốn nàng ta mang thai, nếu như người nhà họ Phan còn muốn Phan Yến Oanh sinh con để duy trì mối quan hệ hôn nhân không đáng tin cậy kia, như vậy đối với Phan Yến Oanh mà nói, rõ ràng chính là tai nạn.

Lưu Ly lắc lắc đầu, bỏ đi sự hỗn loạn trong lòng.

Quên đi, chung quy là chuyện nhà người khác, cho dù trong lòng thổn thức như thế nào, tóm lại cũng không liên quan đến cô.

Sau khi Lưu Ly bỏ lại suy nghĩ trong lòng, liền ngẩng đầu, đã thấy cách đó không xa Bình Bình và Yên Yên đang ngồi xổm đếm kiến, mà Cố Tại Ngôn lại là một bộ dáng tâm sự nặng nề.

"Làm sao vậy?"