Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 141



Cao Ung Dung đứng ở bờ sông, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con thuyền đang đi càng xa, vẫn không nhúc nhích.

Lưu Huệ vội vàng đi lên, thấp giọng nói:

– Thái Hậu, mới vừa rồi Thái Hậu cũng đã tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy rồi đó. Ngay cả cô ta cũng như thế, lòng làm phản của Lý Mục đã rõ như ban ngày. Thần đã từng khuyên Thái Hậu nhiều lần, hôm nay thần dù có chết cũng xin nói thẳng. Từ xưa, không có thần tử mất vị mà chỉ có quân vương mất nước. Nếu Đại Ngu không còn nữa, những đại thần như chúng thần chỉ cần đổi quan bào là lại tiếp tục làm quan. Nhưng nếu như thật sự tới ngày đó, bệ hạ sẽ đi con đường nào? Thái hậu sẽ đi về đâu?

Lưu Huệ đầy vẻ kích động, ngay cả giọng nói cũng hơi run lên:

– Không phải thần nhân cơ hội báo thù riêng, mà là nếu không trừ Lý Mục thì hậu hoạn vô cùng. Thần khẩn cầu thái hậu đừng nhớ tình thân nữa. Vì Đại Ngu, cần cắt đứt phải cắt đứt, như thế mới là may mắn của Đại Ngu, may mắn của muôn dân.

– Lưu hầu trung có lòng. Ta đã biết nên xử trí thế nào.

Cao Ung Dung lạnh nhạt lên tiếng.

Chị ta quay mặt đi, hai ánh mắt như xuyên qua dãy núi Quan Sơn, về hướng Tây Nam xa xôi, nhìn chằm chằm hướng đó hồi lâu.

– A Di, ngươi không nghe theo ta, ta nói rồi, rồi ngươi sẽ phải hối hận.

Hai mắt chị ta sáng rực, môi mấp máy lẩm bẩm nói ra một câu như thế, sau đó bỏ mặc Lưu Huệ còn đang chưa kịp phản ứng gì, xoay người bỏ đi.

……

Cách đó hàng ngàn dặm, thế tử Hầu Ly của Cừu Trì quốc ngày hôm nay đang nhìn thuần sư huấn luyện mãnh thú trong thú viên của mình, anh ta rất không hài lòng, trong tiếng gầm của hổ báo, anh ta không khỏi nghĩ tới con Bạch Hổ nhỏ mà năm xưa mình đã từng bắt được.

Một con thần thú như thế mà năm đó không thể nào thuần phục được, mỗi khi nhớ đến anh ta tiếc nuối vô cùng.

Ngay lúc anh ta đang âm thầm tiếc nuối chợt nghe thấy một thủ hạ chạy vào bẩm báo, nói Đại Ngu phái ngự tiền sứ giả đến, thay mặt đương kim hoàng đế an biên an dân, ra lệnh ra đó nghênh đón thì sửng sốt.

Bởi vì Lý Mục mà Cừu Trì từ lâu đã quy phục Đại Ngu, dâng biểu xưng thần, nhưng mà vẫn chưa từng phái người đi vào Kiến Khang. Mấy năm nay, Kiến Khang tuy có ban thưởng nhưng mà đây là lần đầu tiên phái ngự tiền sứ giả đến.

Phụ vương Hầu Định của y mấy năm nay sức khỏe yếu đi nhiều, bắt đầu từ năm ngoái sự vụ trong nước dần dần giao cho y xử lý. Hầu Ly hỏi thân phận của sứ giả, biết được tên là Diêu Tương, là một quan văn, không dám chậm trễ, thay quần áo xong dẫn người vội vã ra nghênh đón, mời đoàn sứ giả Kiến Khang vào trong thành, dùng lễ thần tử để tiếp đãi.

Diêu Tương miễn lễ cho y xong, yêu cầu Hầu Ly cho người hầu lui ra hết, bấy giờ mới lấy một đạo thánh chỉ ra, nói Lý Mục thời gian trước công khai chống lại triều đình, phản bội triều đình, mưu đồ làm phản, lần này gã đến Cừu Trì là thay mặt bệ hạ và thái hậu truyền lệnh, ra lệnh cho phụ tử Hầu thị trợ lực triều đình đánh hạ Nghĩa Thành, phá được thành thì sẽ được phong thưởng hậu hĩnh.

Hầu Ly giật cả mình, giờ đây mới hiểu mục đích chuyến đi này của sứ giả Kiến Khang.

Cừu Trì sở dĩ quy thuận triều đình Đại Ngu ban đầu đều là bởi vì Lý Mục. Từ trước đến nay y vẫn luôn khâm phục Lý Mục, làm sao mà chịu nghe theo triều đình đi tấn công Nghĩa Thành. Y lập tức cự tuyệt, đối phương đột nhiên gây khó dễ.

Khi Hầu Định biết được tin tức kéo cơ thể đầy bệnh tật tới đã nhìn thấy con trai bị một người đàn ông có vết sẹo trên mặt bắt lấy, đối phương tự xưng là Vinh Khang thái thú Ba Đông, phụng lệnh của triều đình tới đây tấn công Nghĩa Thành, ra lệnh Cừu Trì hiệp lực. Đại quân của mình đã tập trung hỏa lực ở bên ngoài Cừu Trì, chỉ cần mình ra lệnh một tiếng, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công Cừu Trì.

……

Liễu Đài Thành, cây Mạt Lăng, cầu Chu Tước, bến đò cây cỏ, Lạc Thần sinh ra và lớn lên ở đây. Ở trong trí nhớ của nàng, Kiến Khang là một tòa thành trì đẹp đẽ như thế, và có một mối quan hệ không hề tách rời với nàng.

Nhưng cũng đến hôm nay, nàng mới nhận ra rằng, ngay cả tòa thành trì này khi mà người cuối cùng ràng buộc trong trái tim nàng đã ra đi, ngày ra đi vừa đến, nàng lại không còn chút lưu luyến nào về nó cả.

Nửa tháng sau, con thuyền cập bờ Giang Lăng, bên bờ đã có một đội nhân mã chờ sẵn, dẫn đầu là Lý Hiệp bước nhanh tới nghênh đón. Sự xuất hiện của y ở chỗ này ý nghĩa là gì trong lòng Lạc Thần biết rõ, nhìn những người đi theo sau y, biết đó chắc hẳn là đều từ Đô Vệ doanh cả, nàng lên tiếng cảm ơn.

Lý Hiệp cung kính đáp lễ.

– Phu nhân nói quá lời rồi, có thể được cống hiến sức lực cho Đại Tư Mã và phu nhân, đó là phúc của huynh đệ chúng tôi. Sau này Đại Tư Mã ở đâu thì chúng tôi sẽ ở đó, thề sống chết đi theo.

Năm ngoái y đã cưới Lục Nương, lúc đó còn là Lạc Thần làm mai mối. Hiện tại y đã rời khỏi Kiến Khang, Lục Nương cũng không thể nào ở lại nơi đó được, Lạc Thần liền hỏi thăm về cô ấy.

Lý Hiệp vội nói.

– Cảm ơn phu nhân. Nội tử đã được lặng lẽ an bài đi Nghĩa Thành rồi, nàng hiện đang có thai. Người đã đến nơi đó, mọi thứ đều tốt cả, chỉ đang mong ngóng phu nhân qua đó sớm để còn được hầu hạ phu nhân.

Thì ra Lục Nương đã đi Nghĩa Thành, Lạc Thần yên tâm hẳn, lại biết được cô ấy có thai thì mừng thay, chúc mừng cho y.

Trong mắt Lý Hiệp ngập tràn hạnh phúc không che giấu được, mời Lạc Thần lên xe, cùng với đội của Phàn Thành hội hợp tổng cộng mấy trăm người bước lên con đường đi về hướng Nghĩa Thành.

Kiến Khang đã bị bỏ lại rất xa, từ Giang Lăng tiến về phía Bắc, đường đi rất bình yên.

Lý Mục hiện tại lẽ ra vẫn đang ở khu vực Đồng Quan, Lạc Thần không biết tình hình và trận chiến ở đó diễn biến ra sao, nhưng nàng biết hắn chắc chắn đang rất lo lắng cho an nguy của mình. Nàng nóng lòng muốn đến gửi cho hắn tin tức rằng mình được an toàn, để hắn hoàn toàn có thể buông bỏ mọi lo lắng để làm những gì mình muốn.

Còn có mẹ chồng, A Đình và Thẩm thị bọn họ nữa, cũng đều ở Nghĩa Thành đang chờ nàng đến. Nàng đã mấy năm không được gặp họ rồi.



Tòa thành trì đó cũng mang theo vô số kỷ niệm khi nàng và Lý Mục ở bên nhau.

Từ biệt mấy năm, không biết khóm tre vàng cạnh đình đá của hậu viện phủ thứ sử có còn không? Buổi chiều tối mùa hè nàng thường giúp Lý Mục xả nước mát, không biết nước của giếng nước đó có còn mát lạnh như thế không? Mảnh vườn hoa mà nàng gieo trồng trước cửa sổ có còn nở rộ không?

Nàng nóng lòng về nhà, ngay cả nằm mơ nàng cũng muốn mau chóng được về Nghĩa Thành càng sớm càng tốt, không quản đi đường vất vả, ngày đi đêm nghỉ, cả đường đi lên phía Bắc, tới cuối tháng Tám, cuối cùng cũng đã dần dần tiếp cận Nghĩa Thành.

Buổi trưa ngày hôm nay, khi đoàn người đi đến dưới chân núi một ngọn núi thấp, mặt trời trên đỉnh đầu nóng như thiêu đốt, Lạc Thần thấy mọi người vất vả liền kêu đoàn người nghỉ ngơi một chút.

Hết đi đường thủy lại đi đường bộ, thời gian đi đường đã gần hai tháng, nơi này cách Nghĩa Thành cuối cùng chỉ còn không tới mấy trăm dặm đường nữa thôi.

Đi qua triền núi này, trong vòng ba hoặc bốn ngày là có thể đến nơi.

Cả một chặng đường trằn trọc bôn ba, Lạc Thần vốn dĩ rất mệt mỏi, nhưng nghĩ sắp đến nơi rồi, tinh thần của nàng lại phấn chấn gấp đôi. Nàng ngồi dưới bóng cây dưới chân núi, uống vài ngụm nước do người giúp việc đưa cho, đang nhìn về phương xa, binh lính vừa được cử đi thám hiểm núi đã phi nước đại về và hét lên:

– Có quân đội ở bên kia núi đang đi về hướng Nghĩa Thành.

Mấy năm nay, tất cả thế lực hoạt động ở khu vực này đều bị Lý Mục tiêu diệt, Nghĩa Thành có một đội quân coi giữ ước chừng hai vạn người, do Quách Chiêm và Đới Uyên canh giữ. Nơi này cách Nghĩa Thành không tính là quá xa.

Phản ứng đầu tiên của Lạc Thần là quân đội kia có lẽ là quân coi giữ Nghĩa Thành. Nhưng mà rất nhanh nàng liền ý thức được sự việc có vẻ như không hề đơn giản như vậy.

Lý Hiệp và Phàn Thành nhìn về phương hướng mà binh lính chỉ. Lý Hiệp lập tức lên ngựa mang theo vài người nhanh chóng phóng lên sườn núi, Phàn Thành lại tập kết toàn bộ binh lính vây quanh Lạc Thần, nét mặt nghiêm trọng.

Lạc Thần hỏi y:

– Quân đội này không phải người của chúng ta phải không?

– Nhìn bề ngoài có vẻ như không phải. Nhưng vì cách quá xa nên nhìn không được rõ. Phu nhân đừng quá lo lắng, Lý Đô vệ đi tra xét rồi, chờ hắn về là sẽ biết được tình hình ngay.

Lạc Thần tim đập mạnh.

Nếu như đội quân ở bên kia núi đang tiến về Nghĩa Thành kia không phải là người một nhà, vậy thì là ai?

Vào lúc này, nàng bỗng nhiên nhớ tới câu nói cuối cùng của đường tỷ Cao Ung Dung ngày ấy với mình khi mình rời khỏi Bạch Lộ Châu.

Chị ta nói với nàng, Lý Mục không có ngày mai. Nếu nàng đi, nàng sẽ phải hối hận.

Khi đó nàng chưa hề chú ý gì đến câu nói đó cả. Nhưng vào lúc này, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một dự cảm rất xấu.

……

Thời điểm Lý Hiệp trở lại có bắt theo một thám báo thoát đội. Từ trong miệng đối phương mà Lạc Thần nghe được một tin tức đáng sợ.

Đội quân kia xuất phát từ Ba Đông Tây Nam, do đích thân thái thú Vinh Khang suất lĩnh, binh mã năm vạn đang hành quân gấp gáp, mục tiêu là bất ngờ tấn công đánh chiếm Nghĩa Thành.

Đây không phải là điều đáng sợ nhất.

Đáng sợ nhất chính là, Cừu Trì cũng đã bị khống chế.

Lấy hai vạn đối chọi với năm vạn, cộng thêm sự trợ lực của Cừu Trì, Nghĩa Thành làm sao ứng phó được đây?

Nàng đi lên triền núi, cảnh tượng đập vào mắt làm cho nàng hoảng sợ tột độ.

Ngay bên kia sườn núi, vùng đất hoang vu rộng lớn đầy rẫy hố sâu, thung lũng, tràn ngập một đội quân khổng lồ, đội quân giống như một đàn kiến ​​dày đặc tiến về phía Nghĩa Thành. Nơi xa, bụi đất tung bay mù mịt, và thoáng có thể nghe được tiếng gầm gào của dã thú theo gió rơi vào trong tai.

Đó là binh đoàn thú quân đến từ Cừu Trì.

Nghĩa Thành đã không thể đi được nữa.

Mấy người đã mau chóng thương nghị xong.

Lý Hiệp tức khắc chạy tới Nghĩa Thành truyền tống tin tức, đồng thời phái người lao tới Trường An, kêu Trường An phát binh gấp rút tiếp viện Nghĩa Thành.

Lạc Thần thì tạm thời ở tại chỗ này. Phàn Thành tìm một nơi ẩn thân, dựng nơi cắm trại tạm thời, đoàn người sẽ tạm thời sẽ dừng lại.

Ba ngày sau, người được phái đi Nghĩa Thành hỏi thăm tin tức đã trở lại.

Quân đội của Vinh Khang đã chạy đến bên ngoài Nghĩa Thành, triển khai tấn công mãnh liệt với thành trì.

Trong mấy năm qua, để tạo điều kiện thuận lợi cho việc liên lạc giữa Trường An và Nghĩa Thành, đồng thời để đảm bảo Trường An có thể nhận được bất kỳ tin tức nào từ Nghĩa Thành trong thời gian nhanh nhất, Lý Mục đã liên thông con đường quân sự nối liền hai nơi, cứ cách năm mươi dặm là thiết lập một dịch điểm.



Người mang tin tức năm mươi dặm đổi một con ngựa mới, ngày đêm không ngừng nghỉ, tin tức dùng tốc độ truyền tống tám trăm dặm khẩn cấp trong vòng hai ngày là có thể đến Trường An.

Lý Mục có đặt trọng binh ở Trường An. Lạc Thần tin tưởng Cao Hoàn và Tôn Phóng Chi ngay khi biết được Nghĩa Thành bị tấn công, nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tổ chức gấp rút tiếp viện. Nhanh thì bảy tám ngày, chậm thì mười ngày. Trong vòng mười ngày, viện quân nhất định đến kịp.

Nghĩa Thành với tường thành cao lớn kiên cố và hơn hai vạn quân coi giữ được huấn luyện có tố chất ở bên trong thành, Lạc Thần tin rằng dù có bị bao vây tứ phía và quân coi giữ kiên trì đợi ngày viện quân đến kịp, hẳn là không vấn đề.

Trong nỗi lo lắng và mong đợi, nàng ngày đêm chờ đợi câu trả lời từ Trường An.

Vài ngày sau, tin tức cuối cùng cũng truyền về, nhưng mức độ nghiêm trọng của sự việc đã vượt xa sự tưởng tượng ban đầu của Lạc Thần.

Cùng lúc Mộ Dung Thế gửi quốc thư cầu hòa cho Nam triều thì Bắc Yến cũng không hề ngừng việc tấn công Đồng Quan. Mộ Dung Thế tự mình xuất chinh, tung ra toàn bộ binh lính trong nước, hơn hai mươi vạn nhân mã toàn lực tiến về phía Tây.

Quân đội của Lý Mục hiện giờ đang ở vùng Đồng Quan, chiến đấu ác liệt với đại quân Bắc Yến, trong thời gian ngắn không thể nào thoát thân được.

Mà trưởng huynh Cao Dận của mình lại vào ngay lúc này lãnh quân đội tiến về Trường An, chẳng những đã cắt đứt on đường quân sự giữa Nghĩa Thành và Trường An, mà nghe nói chuyến đi này của huynh ấy còn phụng lệnh của triều đình đi tiếp nhận chức vị thứ sử Trường An, muốn tiếp quản Trường An.

Lạc Thần hoàn toàn bị sốc trước tin tức mới đột ngột này.

Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, người Cao gia sẽ lại bị quấn vào cuộc phân tranh giữa hoàng thất, Lý Mục và Mộ Dung Thế này.

Đến lúc này, nàng cuối cùng cũng hiểu được toàn bộ kế hoạch của Cao Ung Dung.

Giữ mình ở lại Kiến Khang làm con tin, cùng lúc đó, bằng tốc độ nhanh nhất phái Vinh Khang tập kích Nghĩa Thành, phái quân đội Cao thị đi chiếm lĩnh Trường An.

Nghĩa Thành là nơi Lý Mục gây dựng, Trường An là căn cứ hậu phương cung cấp lương thảo cho quân đội của Lý Mục. Nếu như kế hoạch của Cao Ung Dung có thể thành công, thì rõ ràng điều đó sẽ có ý nghĩa như thế nào đối với đội quân của Lý Mục đang giao tranh quyết liệt với Bắc Yến.

Thì ra, những khó dễ chèn ép trước đó đối với mình chẳng qua chỉ là một khởi đầu. Liên tiếp dụng binh như sấm sét sau đó mới là mũi tên nhọn thật sự của chị ta bắn vào sau lưng Lý Mục.

Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao ngày hôm đó Cao Ung Dung lại nói với mình một câu như vậy khi mình rời đi.

Nàng vẫn đánh giá quá thấp điểm mấu chốt của đường tỷ.

Không còn nghi ngờ gì nữa—rõ ràng là giữa đường tỷ của mình và hoàng đế Bắc Yến Mộ Dung Thế ngoài cái gọi cái ngưng chiến nghị hòa thì giữa hai người đó đã âm thầm đạt được sự ăn ý nào đó mà không một ai biết.

Trường An cũng sắp gặp phải nguy cơ, rất hiển nhiên Nghĩa Thành đã không thể nào trông cậy vào nó để phát binh cứu viện được nữa.

Nàng nên làm gì bây giờ đây?

Cả người nàng lạnh như băng, gần như không thể đứng thẳng được, bủn rủn ngồi xuống.

Bầu không khí chung quanh cũng theo đó đông cứng lại.

Phàn Thành và mấy trăm binh lính đứng ở trước mặt nàng, nét mặt nghiêm trang nặng trĩu.

Nàng bất động giống như tượng đá, chỉ cảm thấy máu trong cơ thể dâng lên như thủy triều, xối vào màng nhĩ, phát ra tiếng vang rầm rầm, toàn thân không khỏi toát ra mồ hôi lạnh, chẳng bao lâu, mồ hôi chảy ra làm quần áo ướt đẫm, dính chặt vào lưng nàng.

Một cơn gió thổi qua, nàng rùng mình một cái, đột nhiên, trước mắt hiện ra một thứ.

Nàng nghĩ tới rồi.

Chiếc hộp nhỏ mà cha nàng để lại vào đêm trước khi ông ra đi năm đó, mấy năm nay nàng đều cất giữ cẩn thận, lần này khi rời khỏi Kiến Khang, nàng còn mang theo bên mình.

Nàng đột ngột đứng lên chạy một mạch về phía lều trại tạm dựng lên đêm qua xông vào trong, mở rương ra nhanh chóng lật đống quần áo lên, rất nhanh đã tìm được hộp nhỏ kia.

Nàng cầm chìa khóa ở bên cạnh lên, run rẩy tra chìa khóa vào lỗ khóa, vặn một cái.

Một tiếng “cạch” rất nhỏ vang lên, khóa được mở ra.

Trái tim Lạc Thần đập kịch liệt, lòng bàn tay ướt đẫm, mồ hôi từ trên trán nàng chảy xuống, phe phủ đôi mắt nàng.

Nàng cầm ống tay áo lau đi mồ hôi, mở hộp ra, nhìn thấy một miếng hổ phù ở trong đó.

Dưới hổ phù là một bức thư tay được gấp gọn ghẽ.

Hai thứ đó lặng lẽ nằm ở tráp, như là nó đã chờ nàng mở ra từ rất lâu rồi.

Hết chương 141