Xu Xu Đừng Khóc

Chương 15



trong tình cảnh mải lo giúp cho Đu Đu, tôi quên luôn là đã trễ giờ về…

Đu Đu thấy tôi cứ ngồi nhìn, cậu ấy đột nhiên nổi quạu.

“cậu đi chỗ khác đi, ngồi đó tớ chẳng làm được gì.”

“sao vậy?”

“tớ ko thích”

“sao ko thích, cậu thường giúp tớ, tớ giúp cậu chuyện này là đúng mà”

“có đi ko hả, Xu KHờ???”

tiếng Đu Đu lớn đến nỗi làm tôi gần như mếu máo.

bằng vẻ thểu não còn hơn con mèo ướt, tôi đứng dậy, nắm chặt quai cặp và bước đi, 1 cách vô định.

uh, tớ khờ, tớ chẳng hiểu sao tớ lại khờ, bị cậu mắng như vậy mà ko hề giận cậu..

Đu Đu đáng ghét…

“eh, tớ… xin lỗi…, Xu Xu.”

tôi nghe loáng thoáng tiếng gọi nhỏ của Đu Đu, nhưng chân vẫn đi ra hướng cửa lớp..

“khoan..”

Đu Đu đuổi theo tôi, giữ vai tôi và xoay tôi lại

cậu ấy có vẻ hơi lúng túng.

“tớ ko muốn cậu giúp, tớ tự làm được”

“nhưng sao lại to tiếng với tớ?”

“vì cậu phiền quá.”

phiền à?

hic hic.. T___T

vừa xin lỗi đấy rồi lại bảo tôi phiền, Đu Đu đúng là Đu Đu.

……………

tôi ngồi chơi ở ngoài sân với đám Hoài Anh, cho tới khỏang 30 phút sau thì Đu Đu ra, mặt bơ phờ, chắc vật lộn với đống Hàm số, đồ thị đó rồi.

“cậu ko sợ mẹ la à, giờ này gần 1h trưa rồi.”

tôi giật thót và chụp lấy tay Đu Đu xem đồng hồ, 12h46 phút, ôi trời…

kiểu này thì ăn đòn là cái chắc.

+__________+

“…………lỡ rồi, kệ luôn.”

tuy nói kiểu mạnh miệng nhưng lòng tôi vẫn lo sốt vó, ko biết chừng bị mẹ cắt tiền ăn vặt thì ko còn gì khổ hơn..

Đu Đu bảo tôi đứng chờ để cậu ấy lấy xe, và giữ hộ cặp của cậu.

…………

trên xe đạp

“cậu bảo có chuyện hỏi tớ à?”

“ah, tớ muốn… tớ muốn..đi làm như cậu”

“gì chứ? đi làm??”

Đu Đu dừng xe và quay ra sau hỏi tôi, giọng rất bất ngờ, ko tin rằng tôi lại đề nghị chuyện đó.

“mẹ bảo tớ nên đi làm để khôn ra…”

“nhưng cậu ko làm cái việc như tớ làm được đâu”

“việc gì? phục vụ phải ko? tớ sẽ…”

“đã nói là ko được mà..”

dứt lời, Đu Đu nhấn bàn đạp 1 mạch mà ko hỏi nữa, ko nói gì luôn..

việc gì mà tôi làm ko được? T_T

“cậu bỏ tớ xuống đây đi, Đu Đu”

“sao vậy, còn 1 đoạn nữa mới tới mà?”

“tớ sợ mẹ thấy… vì mẹ tớ ko thích tớ đi với cậu.”

“????”

ay da…

tôi khờ quá, sao lại nói điều này với Đu Đu kia chứ!!

lời đã nói ra, khó mà rút lại được…

mà tôi cũng ko biết làm sao để bào chữa, hay lắt léo đi nữa.

vì thế, tôi cúi đầu im thinh.

“mẹ cậu ghét tớ?”

“ko phải.”

“vậy ý cậu là gì?”

“mẹ nói tớ cứ bám cậu miết.”

“huh? ah..hahah…”

lâu rồi tôi mới lại thấy Đu Đu cười như thế, phút chốc sự lo ngại của tôi đã tan biến..

dù tôi ko hiểu sao Đu Đu lại cười.

“chắc mẹ cậu sợ cậu ko chịu lấy ai ngòai tớ!^_^”

“uh, chắc vậy ^-^”

cả hai cùng cười toe răng giữa cái nắng ban trưa oi bức, như 2 tên khùng.

nhưng mà thật là vui…

………….

trưa về mẹ tôi bảo đã phải chạy ra tận trường để tìm tôi, rồi mẹ mắng tôi té tát, hỏi tôi đã đi đâu.

tôi chỉ bảo đi tìm việc làm…

mẹ mới sững người nói ko bao giờ để 1 con bé

“vừa khờ vừa ngốc” như tôi đi làm thêm đâu, thì ra buổi sáng mẹ chỉ bực mình nên nói thế.

vậy mà tôi cứ tưởng thật.

…………………………

…………..

khoảng 4 ngày, cho tới sang thứ hai đầu tuần, Long vẫn ko thèm nói chuyện với tôi, dù cho tôi có gọi cậu ấy, mượn cây bút chì hay là đưa tờ tài liệu…

con trai gì mà lại thế.

Giờ sinh họat chủ nhiệm.

sau khi phổ biến kế họach tuần mới, và làm 1 số việc như tổng kết kỷ luật…

cô giáo cầm mấy tờ giấy trên tay rồi thông báo nhóm tham gia

hội thi “Học sinh thế hệ mới”, của trường tôi tổ chức, với khoảng 4-5 nội dung thi

để giành giải nhất là số tiền thưởng 3 triệu đồng…

và tham gia hội thi liên trường cấp thành phố nữa.

phong trào này lớp trưởng Quế Chi đã thông báo hồi tuần rồi, tôi ko có bạn nhiều nên dù muốn, cũng ko thể đăng ký..

thôi thì chắc làm cổ động viên.

“Trí Long, Trường Xuân lớp mình, và Ngô Lãm lớp 11B: nhóm số 08”