Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 214



“Nhưng Hoắc thiếu à, anh thật sự không lo lắng sao?” Âm Thế Hùng sốt ruột muốn chết luôn rồi. Trong mắt anh ta, Cố Niệm Chi vẫn chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành mà thôi.

 

“Lo chứ, làm sao tôi có thể không lo được.” Hoắc Thiệu Hằng vừa thuận miệng đáp vừa đi ra xe dành riêng cho mình, “Nhưng chẳng lẽ vì lo lắng mà phải giấu Niệm Chi đi sao? Đại Hùng, cậu quan tâm quá nên mới bị rối loạn đấy.”

 

“Tôi quan tâm quá nên bị loạn sao?!” Âm Thế Hùng khổ không nói nên lời, cảm thấy rõ ràng Hoắc thiếu như đang trả đũa vậy, nói cứ như thể anh không quan tâm ấy!

 

Bị Hoắc Thiệu Hằng chặn miệng không nói được lời nào, Âm Thế Hùng buồn bực theo lên xe.

 

Lính công vụ khởi động xe, đưa Âm Thế Hùng và Hoắc Thiệu Hằng ra sân bay.

 

Khi tới Đế Đô, bọn họ ngồi máy bay trực thăng, còn khi về thành phố C sẽ đi máy bay chuyên dụng.

 



 

Lúc này tại sân bay quốc tế thành phố C, chuyến bay của Mai Hạ Văn thông báo sẽ delay hai tiếng, bởi vì có chuyên cơ từ Đế Đô bay qua nên tất cả chuyến bay đều phải nhường cho chuyên cơ.

 

Mai Hạ Văn chỉ đành nhắn tin cho Cố Niệm Chi, “Chuyến bay bị delay, có lẽ anh sẽ tới muộn hai tiếng.”

 

Thực ra tới buổi tối Cố Niệm Chi đã cảm thấy vô cùng hối hận rồi, đáng lẽ cô không nên kϊƈɦ động đồng ý với Mai Hạ Văn như vậy.

 

Bây giờ nhìn thấy tin nhắn của Mai Hạ Văn, cô vội vàng trả lời, “Không cần vội vàng, nửa năm sau anh tới cũng không sao, em có thể đợi được.”

 

Mai Hạ Văn nhìn điện thoại bật cười, giống như nhìn thấy khuôn mặt nóng vội của Cố Niệm Chi vậy.

 

Cậu ta đang muốn cúi xuống gõ chữ, thì một bàn tay mảnh mai vươn tới nắm lấy di động của cậu ta, không cho cậu ta gửi tin nhắn.

 

“Hạ Văn, anh thật sự muốn đi sao? Thật sự muốn bỏ rơi em sao?” Khuôn mặt rưng rưng như muốn khóc của Khương Hồng Trà bỗng xuất hiện trước mặt cậu ta.

 

Mai Hạ Văn ngạc nhiên sững người, “Em… em… em… làm sao em biết anh ở đây?!”

 

“Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền.” Khương Hồng Trà tắt điện thoại của Mai Hạ Văn, “Hạ Văn, anh đừng đi, từ trước tới nay em chưa bao giờ cầu xin anh, chỉ duy nhất lần này, em cầu xin anh mà!”

 

Cô ta cắn môi nhìn Mai Hạ Văn, biểu cảm trên khuôn mặt trái xoan dịu dàng đến động lòng người.

 

Cô ta vươn tay ra ôm lấy eo Mai Hạ Văn, ngẩng đầu nhìn cậu ta, nói, “Hạ Văn, anh cho chúng ta thêm một cơ hội đi. Em không cần gì nhiều, em chỉ muốn nửa năm này chúng ta có thể thử bên nhau thôi. Nếu như cảm thấy không hợp, thì nửa năm sau, anh vẫn có thể ở bên cô ấy mà, được không anh?”

 

Mai Hạ Văn nhắm mắt lại.

 

Khương Hồng Trà vốn là một người cao ngạo như thế mà bây giờ lại có thể nhân nhượng đến mức này vì cậu ta. Cậu ta còn cầu mong gì hơn nữa chứ?

 

Mai Hạ Văn ôm lấy Khương Hồng Trà, tựa đầu lên bả vai cô ta, “Được, anh không đi Mỹ nữa, chúng ta thử bên nhau nửa năm. Nhưng em phải hứa với anh, chuyện chúng ta bên nhau, không được nói với bất kì ai, kể cả Ngải Duy Nam.”

 

Khương Hồng Trà thở phào một hơi, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, “Vâng, em đồng ý với anh.”

 

Thực ra như vậy là tốt nhất.

 

Nếu như hai người thử bên nhau nửa năm, vẫn cảm thấy không thích hợp, nửa năm sau họ sẽ chia tay, thần không biết quỷ không hay, như vậy mới là tốt nhất.

 

Đúng lúc đó, có người của bên quân đội tới giới nghiêm, giải tỏa hiện trường, thông báo chuyên cơ quân đội đã tới.

 

Mai Hạ Văn khẽ vỗ lên vai Khương Hồng Trà, “Đi thôi, chúng ta về nhà nào.”

 

“Anh không đi Mỹ nữa à?!” Khương Hồng Trà chỉ vào điện thoại của Mai Hạ Văn, “Anh cũng phải nói với người ta một câu chứ, nói không chừng cô ấy vẫn đang nóng lòng chờ anh đấy.”

 

Mai Hạ Văn mỉm cười, cầm điện thoại nhắn tin cho Cố Niệm Chi, “Nhà anh có việc, tạm thời không đi Mỹ được, anh đợi nửa năm sau em trở về.”

 



 

Trong lúc ăn tối, tâm trạng của Cố Niệm Chi cứ bồn chồn không yên, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì với Triệu Lương Trạch.