Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 163



Tân Hạnh Cao không ngờ bên đội Đế Quốc Hoa Hạ lại có người thực sự không sợ chết dám lao tới đánh cô ta. Cô ta ôm cổ tay phải đã bị đánh gãy hét thảm một tiếng, ngay sau đó phần gáy vô cùng đau nhức làm cô ta trợn mắt, mềm người ngã xuống đất.

 

“Đánh người kìa!”

 

“Đánh người kìa!”

 

Các nữ sinh trong đội Ấn Độ nhìn thấy vậy cũng nổi đóa, giơ gậy bóng lên bao vây tấn công Cố Niệm Chi.

 

Mặc dù thân thủ của Cố Niệm Chi không tệ, gậy vung lên như bay múa, nhưng cô cũng không thể đấu lại được nhiều người như vậy. Mặt cô không cẩn thận bị cây gậy của đối phương sượt qua, lập tức sưng tấy lên.

 

“Xông lên đi! Đánh mạnh vào!” Lúc này đội nữ Đế Quốc Hoa Hạ mới lấy lại được tinh thần, họ lao lên, cầm gậy bóng chày đánh hội đồng với đội Ấn Độ, vây xung quanh để Cố Niệm Chi vào giữa, không cho người khác đánh cô nữa.

 

Âm Thế Hùng há hốc mồm nhìn hai nhóm nữ sinh túm tụm đánh nhau loạn xạ trên sân bóng chày, mãi đến khi trông thấy vết sưng tấy trên mặt Cố Niệm Chi, anh ta mới lao vào, bảo vệ gương mặt và đầu của cô, cứu cô ra ngoài.

 

Tuýt! Tuýt! Tuýt!

 

Không biết là ai đã báo bảo vệ, lúc này nhóm bảo vệ của Viện đại học Harvard cầm dùi cui điện và súng ngắn xông vào, kéo từng đội viên của hai đội đang đánh nhau tập thể ra, bắt từng người lên xe bảo vệ đưa đi.

 

Cố Niệm Chi cũng không phải là ngoại lệ. Cô đang đứng bên cạnh Âm Thế Hùng cũng bị người ta kéo đi, đưa lên xe bảo vệ.

 

Âm Thế Hùng lo đến mức toát mồ hôi đầy đầu. Trong lúc cấp bách, anh ta chợt nhớ tới Hà Chi Sơ, bèn lập tức gọi điện thoại cho anh ta: “Giáo sư Hà, Niệm Chi bị bảo vệ trường bắt đi rồi!”

 

Lúc nhận được điện thoại của Âm Thế Hùng, Hà Chi Sơ đang câu cá ở hồ nước nhỏ trong nhà mình.

 

“Cái gì? Anh nói lại lần nữa đi, ai đã bắt Niệm Chi đi?” Hà Chi Sơ ném cái cần câu đi rồi đứng dậy, vẻ mặt của anh ta càng lạnh lùng hơn. Mặc dù đang là mùa hè nóng bức, nhưng người đứng bên cạnh anh ta lại chợt cảm thấy lạnh buốt.

 

“Là thế này, vốn là Niệm Chi đang đấu bóng mềm với đội Ấn Độ, cuối cùng… xảy ra chút sự cố, đối phương khiêu khích và ném bóng đập vào đồng đội của con bé ở bên này. Anh biết tính Niệm Chi rồi đấy, con bé còn ít tuổi, máu nóng dâng lên, thế là con bé liền xông lên… đánh nhau.” Âm Thế Hùng cầm di động, giậm chân liên tục, đầu đầy mồ hôi nói tiếp: “Anh mau tới xem thế nào giúp tôi với. Tóm lại vừa rồi xảy ra trận ẩu đả trên sân bóng, Niệm Chi là người ra tay đầu tiên, hơn nữa ra tay còn hơi nặng… Đội Ấn Độ và đội của con bé đều đã bị bắt lên xe bảo vệ, đưa đến phòng bảo vệ của trường rồi.”

 

Hà Chi Sơ không nói gì thêm, nhấn vào điện thoại di động một cái rồi nhanh chân đi đến gara.

 

Không lâu sau, một chiếc xe thể thao Lamborghini gầm rú lao ra khỏi gara, đi về phía khuôn viên chính của Viện đại học Harvard.

 



 

Tại phòng bảo vệ của Viện đại học Harvard.

 

Một đám nữ sinh mặc quần áo bóng chày bị chia ra nhốt ở hai nơi.

 

Không lâu sau, lần lượt có người đến đây làm thủ tục bảo lãnh, dẫn người của mình về, duy chỉ có mình Cố Niệm Chi là không được đưa đi.

 

Đã có mấy nhóm của Hội Sinh viên Đế Quốc Hoa Hạ đến, nhưng phòng bảo vệ trường vẫn không chịu thả người ra.

 

Một nữ bảo vệ người da đen béo mập chỉ vào Hội trưởng Hội Sinh viên Đế Quốc Hoa Hạ tức giận mắng: “Không được không được không được! Tôi nói là không được! Cô ta đã đánh người! Đánh người ta đến mức trọng thương như thế! Phải chịu trách nhiệm pháp luật!”

 

Bụng cô ta ưỡn ra còn to hơn bụng người mang bầu mười tháng, cô ta vừa đứng lên, tất cả mọi người phải lùi về phía sau.

 

“Người khác cũng đánh cô ấy mà, tại sao các anh chị lại thả bọn họ đi?! Người khác đánh người chẳng lẽ không phải chịu trách nhiệm pháp luật sao?” Người của Hội Sinh viên Đế Quốc Hoa Hạ vô cùng phẫn nộ, không kìm được mà lớn tiếng.

 

“Don’t yell at me! (Đừng có hét vào mặt tôi!)” Nữ bảo vệ người da đen béo mập bỗng trở mặt, “I can get you arrested if you keep yelling. (Tôi có thể cho người bắt giữ cậu, nếu cậu cứ tiếp tục gào lên như thế đấy).”

 

Mọi người trong Hội Sinh viên Đế Quốc Hoa Hạ không dám khiêu khích nữ cảnh sát người da đen béo mập nữa, họ đành phải rời khỏi phòng bảo vệ, bàn bạc xem làm cách nào để cứu Cố Niệm Chi ra.

 

“Mặc dù cô ấy đánh người, hơn nữa còn ra tay khá tàn nhẫn, nhưng người cô ấy đánh là ai chắc mọi người đều biết đúng không? Tôi chỉ có thể nói là cô ấy có tàn nhẫn hơn chút nữa cũng được, cho nên chúng ta nhất định không được để chuyện gì xảy ra với cô ấy.”