Who Are You ??? [Thanh Vũ]

Chương 7: Miệng tiện? Đánh! ...



( miệng tiện: nói ra những lời hèn mọn)

Giờ cơm trưa, bởi vì buổi chiều còn có một lượng lớn công việc cần xử lý, Vương Thanh không mang Kiến Vũ đi ra nhà hàng dùng cơm, mà gọi đồ ăn bên ngoài đem tới, chỉ là lo lắng vấn đề vệ sinh, nên anh có chút do dự.

"Sếp, nghe nói đồ ăn của nhà ăn công nhân viên cũng không tồi: " Ở phía sau, Thẩm Xương Mân làm thư kí kiêm trợ lý của tổng tài liền anh dũng đứng dậy, nói xong câu đó, hắn mắt nhìn sắc mặt "hiểu rõ" của nhị thiếu gia, tựa hồ không có gì bất mãn, hơi có chút yên tâm: "Hơn nữa trong nhà ăn có vài loại suất cơm, đến lúc đó anh có thể dựa theo khẩu vị để chọn món."

Chư vị quản lí nhất tề gật đầu, tỏ vẻ mức sống của nhân viên công ty nhà mình vẫn là rất không tệ, đều bắt đầu giới thiệu vài loại món ăn thấy khá ngon.

Vườn Thanh nghĩ nghĩ, lại thấy Kiến Vũ tựa hồ không có ý gì bất mãn, vì vậy xuất phát từ chí thượng (vấn đề được đặt lên hàng đầu) là vệ sinh an toàn, anh quyết định chính mình đi nhà ăn mua hai suất cơm lên.

Cho đến khi người trong văn phòng đi ra ngoài hết, Kiến Vũ mới để quyển sách trên tay xuống, như có điều suy nghĩ, nhìn cánh cửa đã đóng chặt. Vừa rồi nghe mọi người nói những món ăn kia, nghe đều là không tồi, nghĩ tới kiếp trước đám thủ hạ của địa chủ chỉ là những đứa ở làm công, ngay cả chỉ muốn ăn cho chắc bụng cũng là cả một vấn đề, hiện tại tựa hồ so với trước kia đã khá hơn nhiều. Nghĩ như vậy, vị huynh trưởng này làm người kỳ thật cũng không tệ lắm, ngoại trừ có hơi thô lỗ chút ít, những cái khác đều có thể chấp nhận được.

Tiếng đập cửa lần nữa vang lên, Kiến Vũ nghi hoặc nhíu mày, bọn họ không phải vừa mới rời khỏi sao? Nhanh như vậy đã trở lại? Đi đến phía trước kéo cánh cửa ra nhìn, đứng ở cửa ra vào chính là một nam nhân xa lạ, cậu hơi sững sờ, lập tức mỉm cười hỏi: "Chào tiên sinh, hiện tại là thời gian nghỉ ngơi, anh nếu là đến tìm chủ nhân của nơi này, thì xin chờ một lát."

Vu Hi Triệt đánh giá thiếu niên ở trước mắt, cho là trợ lý mới vừa từ chỗ nào đó chui ra của Vương Thanh. Hắn trực tiếp ngồi lên ghế sa lon, lười biếng dựa vào: "Gọi điện thoại cho sếp của các ngươi, nói Vu Hi Triệt ta đến tìm hắn." Nói xong, lại liếc mắt người còn đang đứng ở một bên: "Thuận tiện lấy cho ta một ly cà phê."

Cau mày nhìn bộ dạng lười nhác của nam nhân, Kiến Vũ cảm thấy không hài lòng.

Là khách nhân tới tìm gặp gia chủ lại không thông báo cho gia chủ biết trước, thất lễ.

Đến nơi của chủ nhà hẳn là khách phải theo chủ, người này lại tùy tiện, không có chút sự chú ý lễ phép nào của khách nhân, rất thất lễ.

Nhờ người ta làm việc gì thì ngay cả chút khách khí cơ bản cũng không có. Kiếp trước tuy mình là thân phận cao quý, nhưng đối xử với bọn hạ nhân trong nhà bạn bè cũng là khách khách khí khí. Người này quả nhiên là vô lễ đến cực điểm.

Càng nghĩ càng cảm thấy người trước mắt này không đáng tương giao (quan hệ), vì vậy Vương nhị thiếu gia bất mãn, trên mặt nghiêm nghị, lông mày nhíu lại: "Vị tiên sinh này xin mời cứ tự tiện (tự đi mà làm), thứ cho tại hạ chiêu đãi không chu toàn." Nói xong, cầm lấy cuốn [ truyện cười bách khoa toàn thư ] của mình ngồi xuống bên cửa sổ.

Tại lúc cậu còn rất nhỏ, phụ thân đã từng nói qua: quân tử giao hữu (kết bạn) đương nhiên phải biết chọn, theo như cái gọi là "gần mực thì đen, gần đèn thì sáng", nếu là không cần thiết, vẫn nên ít nhiều lời với những kẻ không hay ho.

Vu Hi Triệt trợn mắt há hốc mồm nhìn thiếu niên có bộ dáng nõn nà cứ như vậy không đếm xỉa gì tới mình, ngồi một chỗ đọc sách. Nghĩ đến chính mình từ lúc gia nhập tập đoàn Vương thị chưa bao giờ phải hẹn trước, ngay cả các quản lí đối với mình cũng là khách khách khí khí, khi nào thì một tiểu trợ lý mới tới lại có thể coi mình trở thành không khí như vậy?

Tên gấu con láo toét này đến tột cùng là ai tuyển vào, cái kiểu câng câng này so với hắn còn ghê gớm hơn, chưa từng nghĩ Vu Hi Triệt hắn

khi nào lại phải chịu qua loại lạnh nhạt này.

..................................

Thẩm Xương Mân cùng Vương Đại tổng tài chọn cơm tại nhà ăn của công nhân viên, chứng kiến sếp chọn tới chọn lui, cuối cùng lựa mấy món ăn, nhìn thấy có nấm hương xào, rau xào, cá nheo hấp, hắn phát hiện, rất nhiều món trong đó hắn đều không biết là sếp đã từng nếm qua.

Sau đó hắn theo sếp đi vào khu điểm tâm, nhìn sếp cơ hồ dùng mục quang soi kỹ, chọn lấy hai miếng bánh ngọt, lại mua hai chén trà sữa, Thẩm Xương Mân trong đầu chợt suy ra một lý giải có chút kinh hãi: chẳng lẽ nói những thứ này là đều là lựa chọn dựa theo khẩu vị nhị thiếu gia?

Chẳng lẽ đây là sức mạnh của huyết thống trong truyền thuyết, sức mạnh của tình thân? Nghĩ đến cảnh hai huynh đệ hồi trước, Thẩm Xương Mân lập tức đem cái suy nghĩ dọa người này ném ra khỏi não. Nếu hai người này thực sự có cái gọi là "huyết thống ràng buộc", như vậy nhị thiếu gia cũng sẽ không đem sự tình nháo thành cái dạng kia.

Nhìn xem quá trình tổng tài thận trọng đến kì lạ chọn xong đống đồ ăn vừa dinh dưỡng lại ngon miệng, hắn yên lặng lấy cho mình chén dấm chua nhỏ xếp lên khay thức ăn. Chuyện huynh đệ nhà người ta không liên quan gì đến mình, lo kiếm tiền nuôi sống bản thân mới là đại sự.

....................

Trong phòng làm việc của Tổng tài, Vu Hi Triệt rất nghẹn khuất, rất buồn khổ, rất ấm ức, hắn nghe thấy thiếu niên bên cạnh thỉnh thoảng sung sướng cười ra tiếng, vì vậy rốt cục không thể nhịn được nữa, đi đến bên cạnh thiếu niên: "Tiểu tử, truyện cười đã xuất bản một năm trước mà cậu cũng có thể cười thành như vậy, cậu đến tột cùng là từ nơi nào rơi xuống?"

Vì vậy đúng lúc Vương Thanh đẩy cửa vào thì... chứng kiến được chính là Kiến Vũ vẻ mặt mê mang ngồi trên ghế sa lon, trong đôi mắt hắc bạch phân minh tràn đầy khó hiểu đối với hành vi của người bên cạnh, mà Vu Hi Triệt đứng ở bên cạnh cậu lại lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, cùng lúc nói ra cái câu mà anh vừa vặn nghe được là: "Từ nơi nào rơi xuống."

Mày nhíu lại rồi giãn ra, giãn ra rồi lại nhăn, nhìn thiếu niên trên mặt ẩn nhẫn tức giận nhưng tựa hồ lại e ngại cái gì rồi biến mất không thấy, Vương Thanh cầm trong tay mấy cái cơm hộp đặt tới trên bàn, mở miệng nói: "Tới ăn cơm."

Vu Hi Triệt vừa thấy được Vương Thanh, trên mặt lộ ra một nụ cười du côn, đi qua vỗ vỗ vai anh: "Tôi hỏi cậu đi đâu chiêu (mời về làm việc cho mình) được cái con gấu con này?"

Kiến Vũ từ trên ghế salon đứng lên, nghe được Vu Hi Triệt nói những lời này, khóe miệng giật giật, cuối cùng không nói thêm gì, nhưng nụ cười ưu nhã trên mặt càng ngày càng phai. Thực ra cậu chỉ ngại cái nguyên tắc là "quân tử động khẩu không động thủ". Người này thoạt nhìn có lẽ cùng Vương Thanh giao hảo (có quan hệ tốt), cậu tuy bất mãn, nhưng cũng không thể động thủ với khách nhân.

"Ồ, ăn nhiều rau vậy cũng không tồi đâu, chỉ là cậu chừng nào thì lại thích ăn những món nhẹ nhàng, thanh đạm gì đó như thế này?" Vu Hi Triệt quét mắt nhìn mấy hộp cơm loại cao cấp trong suốt, rất hứng thú hỏi: "Chẳng lẽ, là muốn nịnh nọt khẩu vị tiểu mỹ nhân?"

"Vu Hi Triệt!" Vương Thanh thấy hắn càng nói càng thái quá, tuy đám bạn từ trước đến nay không thèm để ý mấy câu nói giỡn nhau, nhưng là lần này đối tượng đem ra trêu chọc lại chính là em trai mình. Nếu là hồi trước, anh cũng sẽ không thèm quan tâm, nhưng là bây giờ đứa bé kia đã an phận, người này còn đi trêu chọc, xem ra hiện tại chính là Kiến Vũ còn quá khách khí đối với hắn.

Kiến Vũ đến gần bên Vương Thanh, chỉ là con mắt đã có chút mị lên, tiểu mỹ nhân? Cậu kiếp trước đã từng bị một ác bá có mắt không tròng đùa giỡn, đối với cái từ "mỹ nhân" này là ghét cay ghét đắng, hôm nay lại nghe một nam nhân cà lơ phất phơ lần nữa dùng cái từ này gọi mình, lửa giận trong lòng dần dần bốc lên.

"Đại lão gia chỉ đùa một chút, đừng cho là thực..." Nói rồi, Vu Hi Triệt nghiêng đầu hướng Kiến Vũ cười nói: "Nhé, tiểu mỹ nhân."

Ngay tại giây tiếp theo, hắn chỉ cảm thấy bụng tê rần, đầu óc choáng váng, sau đó liền phát hiện chính mình đã bị bay đến trên ghế sa lon, cách chỗ mình mới đứng vừa rồi khoảng chừng năm bước, sau nửa ngày hắn mới kịp phản ứng, chính là mình bị đánh?!

Kiến Vũ rất có phong thái thu hồi chân trái vừa mới chỉ dùng ba thành công lực, có chút bất mãn hừ một tiếng. Nếu không phải cái thân thể này thể chất quá kém, người này không bị đá đến lưng dán trên tường thì khó mà giải được mối hận trong lòng cậu.

"Kiến Vũ!" Vương Thanh nhíu mày.

Kiến Vũ đuôi lông mày mang chút bất mãn nhìn nam nhân vừa rống cậu.

"Từ nay về sau trước khi ăn cơm không được vận động, đối với dạ dày không tốt."

Tại trên ghế sa lon, Vu Hi Triệt ôm bụng của mình: có nghe nhầm không? Vương Thanh, lão tử("ông nội ngươi", cách tự xưng tục) là bị đánh đó, ngươi cho lão tử chút chú ý có được không?!

"Nhục người người cần phải bị nhục chi (làm nhục người khác thì sẽ bị người khác làm nhục lại), ta không đánh ngươi là bởi vì quan hệ của ngươi với huynh trưởng, nhưng là ngươi vẫn không biết thân biết phận, quá thất lễ." Vương nhị thiếu gia nhìn quét một lượt người đang co quắp trên ghế sa lon, lại ưu nhã thuận tay kéo sô pha đến bên cạnh bàn làm việc, ngoan ngoãn tiếp nhận đồ ăn huynh trưởng mang về.

Vương Thanh thấy Kiến Vũ không sảo không nháo ngồi xuống, có chút cảm khái (tán dương) nghĩ: hiện tại tiểu tử này quả nhiên hiểu chuyện không ít, ngay cả người miệng tiện như Vu Hi Triệt cũng chỉ là đá một cước, nếu là trước kia, chỉ sợ đã sớm huyên náo long trời lỡ đất rồi.

Nhìn Vu Hi Triệt không hề có hình tượng nằm bẹp trên ghế sa lon, lại nhìn nhìn em trai nhà mình ngay cả ăn cơm cũng là một vẻ ưu nhã cao quý, "người nào đó" làm huynh trưởng rất là thỏa mản gật gật đầu: ừ, vẫn là em trai nhà mình thoạt nhìn thuận mắt nhiều hơn.

Sau khi Vu Hi Triệt cuối cùng cũng đem hô hấp trong ngực làm thuận, thì chỉ thấy Vương Đại thiếu gia và Vương nhị thiếu gia cùng nhau dùng cơm trưa trong bầu không khí hài hòa ấm áp. Hắn hiện tại mới biết được Tiểu Mỹ nam trước mắt này là em trai chơi bời lêu lổng trong truyền thuyết của Vương Thanh, vì vậy hắn bi phẫn cào lớp vải dưới sô pha. Hắn như thế nào không biết trên thực tế Vương Thanh cùng vị em trai này của mình lại có quan hệ tốt như thế, như thế nào không biết tên bại gia tử chơi bời lêu lổng trong truyền thuyết sao lại là một thiếu niên ưu nhã như thế.

Tin lầm lời đồn, hại chết người a!

"Anh, hắn đang phá đồ của nhà của chúng ta." Kiến Vũ ăn xong cơm trưa, rốt cục cũng nói ra lời muốn nói nhất.

"Không sao, phá hỏng thì bắt hắn đền, nhà hắn có tiền." Vương Thanh liếc xéo Vu Hi Triệt, sau đó thu dọn mấy hộp cơm trên bàn.

"A." Hiểu rõ gật đầu, hóa ra cũng chỉ là một kẻ chỉ biết ăn chơi trác táng, khó trách thất lễ như thế, Kiến Vũ đã hiểu, giúp Vương Thanh cùng nhau dọn bàn.

Vương Thanh nhìn thiếu niên đang cúi đầu thu dọn các thứ, khóe miệng khẽ cong.

Vu Hi Triệt sắc mặt cứng ngắc nhìn xem cảnh hai người giúp đỡ lẫn nhau, lập tức nghẹn họng. Hắn đến tột cùng là gặp xui xẻo gì, mới có thể đến tìm Vương Thanh đúng vào hôm nay.

Sau khi Thẩm Xương Mân ăn xong cơm trưa rồi đi lên, thì chứng kiến được chính là Vu Hi Triệt vẻ mặt ai oán ngồi trên ghế sa lon, mà trên chiếc áo màu trắng hình như còn có một dấu chân khả nghi. Hắn nghi hoặc đưa mắt nhìn nhị thiếu gia đang ngồi trước cửa sổ đọc sách, lại nhìn nhìn tổng tài đang chú tâm vào máy vi tính, chẳng lẽ nói Vu thiếu gia là bị đánh ở bên ngoài?

Biết rõ Vu Hi Triệt cùng tổng tài là hảo hữu (bạn tốt), Thẩm Xương Mân cười tủm tỉm bắt chuyện với hắn: "Vu thiếu gia, chào cậu."

"A, là Xương Mân a." Vu Hi Triệt vuốt vuốt bụng, hữu khí vô lực (chỉ còn có khí lực thể thở, không còn chút sức lực nào) tựa ở trên ghế sa lon, cũng không có mở lời trêu chọc như thường.

"Vu thiếu gia hôm nay là làm sao vậy, ở bên ngoài gặp chuyện gì sao?" Chứng kiến động tác của Vu Hi Triệt, Thẩm Xương Mân càng thêm khẳng định suy đoán của mình. Căn cứ vào nguyên tắc phải quan tâm tới hảo hữu của tổng tài, vì vậy hắn lễ phép hỏi một câu như vậy.

"Khụ, không có việc gì." Nhòm nhòm thằng nhóc gầy teo nhược nhược (yếu ớt) trước cửa sổ, Vu Hi Triệt bi phẫn nghĩ: chẳng lẽ nói đây đều là tự mình chuốc lấy sao, bị người còn nhỏ tuổi hơn mình một cước đạp bay, thực sự là chuyện khó có thể mở miệng a.

"Đừng để ý đến hắn." Vương Thanh theo trên màn hình máy tính phân ra một chút ánh mắt cho Thẩm Xương Mân: "Hắn tự chuốc lấy." Nói xong, lại nghiêng đầu nhìn về phía người ngồi dưới cửa sổ: "Kiến Vũ, vừa ăn cơm xong không nên đọc sách."

Thẩm Xương Mân đột nhiên nhớ tới thói quen thường hay thích trêu đùa người khác của Vu Hi Triệt, lại nhìn nhị thiếu gia ngoan ngoãn đem sách khép lại, lập tức ngộ ra.

Vu thiếu gia, cậu quả nhiên là tự chuốc lấy.