Vứt Đi Nương Nương

Chương 107





“Chúng ta đi nhanh thôi!”

“Nếu bị Hướng Mị phát hiện, hắn có thể sẽ giận dữ mà không chữa cho Phương công tử nữa. Huống hồ, hôm nay việc quan trọng của chúng ta chính là trợ giúp hắn thu thập dược liệu, cho nên. . .”

“Ừm, đúng vậy, đi thôi!” Mục Tiểu Văn gật đầu không ngừng. Quá quan tâm sẽ rối loạn, lúc này trong nàng chỉ có trống rỗng. Nhưng nàng biết chuyện càng sắp sảy ra, thì càng không nên để tâm tình rối loạn. Huống hồ Hướng Mị là người khó đối phó, nàng cần phải lập kế hoạch thật kĩ mới được.

“Hướng Mị đột nhập vào hoàng cung để trộm dược, chẳng phải là rất nguy hiểm sao? Ta có nên nhờ Thanh Y giúp hắn hay không?”

“Không thể, Hướng Mị không muốn có người giúp. Nếu hắn tức giận, rất có khả năng buông tay mặc kệ.”

Lão già đáng chết! Mục Tiểu Văn trong lòng thầm mắng.

“Vậy giờ chúng ta nên làm gì đây?” Lúc này, Mục Tiểu Văn thật không có biện pháp gì tốt cả.

Khởi Chi Điêu thật sâu nhìn nàng một cái: “Chỉ còn 1 cách là chờ đợi mà thôi.”

“Chờ đợi ư? Chờ Hướng Mị lấy được thuốc không phải là không thể, nhưng bây giờ bọn hắn cũng không có ở đây, chúng ta đi gặp Phương Mặc một chút có được hay không?”

Khởi Chi Điêu có chút do dự, Thanh Y chưa tới, vạn nhất nếu bị phát hiện, để Hướng Mị lần nữa chạy thoát, thật khó có thể tìm lại được hắn. Nhìn ánh mắt đầy ắp chờ mong của Mục Tiểu Văn, hắn thực sự không đành lòng cự tuyệt, lo lắng một hồi vẫn là gật đầu.

Tại một ngôi miếu đổ nát không xa vùng ngoại ô của thành nam, cho dù dùng tốc độ rất chậm để cưỡi ngựa, Mục Tiểu Văn cùng Khởi Chi Điêu rất nhanh đã đến đó.

Trời hôm nay mây che, ảm đạm, nơi này lại một mảnh thê lương cùng hoang vu. Nàng đứng bên ngoài ngôi miếu, gió lạnh lùa vào người, nhìn lên nóc nhà tàn tạ, ánh sáng chiếu xuyên qua những lỗ nhỏ trên mái, chỉ cảm thấy cảnh tượng này cùng thế giới rộn ràng nhốn nháo vừa rồi thật có chút mạc danh kì diệu mà khác biệt.

Phương Mặc. . . tại sao lại ở nơi như thế này chứ?

Nàng đi tới gần hắn, Mục Tiểu Văn đột nhiên có chút cảm thấy sợ. Khởi Chi Điêu xuống ngựa, vén rèm đi vào trước. Hắn quay đầu lại gật đầu nói với Mục Tiểu Văn: “Phương công tử ở bên trong.”

Mục Tiểu Văn tim đập nhanh hơn, nắm chặt hai tay, không yên lòng bất an mà xuống ngựa.

Đạp tuyết bước đi, âm thanh tuyết bị đè nén, làm trái tim Mục Tiểu Văn cũng theo đó mà rung lên. Cúi đầu đi qua bức màn rách nát, tim đập càng kịch liệt, Mục Tiểu Văn bối rối đánh giá mọi thứ xung quanh.

Đây là một gian phòng bình thường rách nát , thực không giống với những nơi trên ti vi hay chiếu nha. Trên nóc nhà, những mạng nhện giăng chằng chịt, bên phải góc tường là một bộ bàn ghế cũ kĩ, còn bên trái là đống tro tàn vẫn còn chút khói bay lên, chắc chắn chủ nhân nơi đây chỉ mới rời đi chưa bao lâu.

Bên phải nàng còn 1 cánh cửa khác, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thoáng thấy 1 thân ảnh của một người đưa lưng lại phía nàng đang ngồi trong thùng gỗ chứa nhiệt lưu còn đang bốc hơi lãng đãng gần đó, trái tim Mục Tiểu Văn như ngừng đập, lảo đảo mà chạy tới.

“Phương. . . Phương Mặc.” Mục Tiểu Văn không kiềm được nước mắt tuôn rơi như vỡ đê.

Một năm rồi, nng rốt cục cũng tìm được hắn!

Phương Mặc đang tựa vào trong thùng gỗ, trên người hoàn toàn xích lão quấn đầy băng gạc, bao phủ các vết thương dày đặc. Mái tóc đen bóng buông xuống trên thàng thùng gỗ, một phần lại trôi bồng bềnh trên mặt nước, dược liệu tỏa hương nồng nặc, hơi nóng bay lên khiến hình ảnh trước mắt như ẩn như hiện.

Hắn nhắm chặt hai mắt, lông mi thật dài cũng dính những giọt nước trong trẻo. Gương mặt thanh tú đã lâu chưa ra nắng nên càng trắn nõn. Những giọt mồ hôi chảy dài theo cánh mũi, 2 phiến môi đỏ mọng đang mím chặt.

Băng gạc từ bên nách trái vòng lên vai phải, đem trái tím băng lại. Ngực phải bị sợi tóc ướt át che phủ, một bên còn lại ẩn ẩn hiện tựa như cô nương ôm tỳ bà che đi nữa mặt lại càng thêm hấp dẫn. Lộ ra là da thịt trắng noãn phiếm hồng, hấp dẫn người khác muốn chạm vào nha.

Mục Tiểu Văn còn đang mơ mộng, đưa tay xoa mặt hắn. Từ hai hàng mi cong đen, đến hai mắt đang nhắm nghiền, một khuôn mặt tinh xảo, đôi môi đỏ mọng mềm mại.

Một lần lại một lần, nước mắt tuông rơi, nàng dùng cả năm ngón tay, cảm nhận cơ thể của hắn. Bàn tay nàng nhẹ nhàng di chuyển đến cổ, và hai đầu vai.

Cảm giác mềm mại tràn ngập đầu ngón tay của mình, nàng như chìm vào suy nghĩ. Lúc đi qua những đường xẹo trên người hắn, tâm không kìm được lại đau thêm một lần. Nàng chần chờ đưa tay đặt nơi ngực trái của hắn, cách một lớp băng gạc dày, nhưng Mục Tiểu Văn vẫn có thể cảm giác được nơi đó vững vàng đập từng nhịp.

Mục Tiểu Văn chợt òa khóc, Phương Mặc vẫn còn sống, hắn thật sự còn sống! Những cơn ác mộng Phương Mặc mình đầy máu luôn đeo bám nàng, giờ đây chỉ còn là quá khứ! Hắn vẫn đang sống, mặc dù chưa tỉnh, mặc dù không biết ngay lúc nàng đang bên cạnh hắn, nhưng trái tim hắn vẫn đập, hắn sẽ tỉnh lại, trong một ngày không xa. Hắn sẽ mở mắt, tựa tiếu phi tiếu mà trêu chọc nàng, mà làm ngơ khi nàng biểu tỉnh.

Mục Tiểu Văn run rẩy đặt môi mình lên môi hắn, cảm nhận sự mềm mại của riêng hắn, hơi thở của hắn và nàng thoáng chốc giao lại với nhau. Làm một. Nàng ôm lấy cổ hắn, cho đến khi xác nhận mọi thứ đều là thực, tất cả cảm xúc, tình cảm bị chôn vùi bấy lâu phút chốc vỡ òa để rồi như trận hồng thủy quét qua lòng nàng.

Mục Tiểu Văn tựa vào Phương Mặc khóc, khóc thật to, khóc cho thõa nỗi lòng nàng, khóc như một hài tử bởi vì… nàng thật sự, thật sự rất nhớ hắn.

“Phương Mặc, chàng có biết hay không ta rất nhớ, rất nhớ chàng? Ta cứ tưởng sẽ không còn được gặp lại chàng nữa, luôn giả vờ không có việc gì, nhắc nhở chính mình không nên hy vọng quá nhiều, giả vờ có thể bình tĩnh mà thừa nhận hết thảy, tưởng rằng như vậy liền có thể lừa gạt bản thân, khiến bản thân tỉnh táo để tìm kiếm chàng, sẽ không bao giờ thiếu kiên nhẫn, nhưng là… trong mơ, ta luôn thấy chàng…”

“. . . Chàng có biết hay không, ta luôn nhắc nhở chính mình, tình yêu màchàng dành cho ta quá lớn, quá vô tư, ta không nhận nổi… cho nên tình cảm này… sẽ không có kết quả.” Mục Tiểu Văn nghẹn ngào, “Có như vậy, ta mới có thể sống tiếp… cuộc sống đau khổ này, mới có thể … chờ chàng trở về.”

“Nhưng, chàng không có ở đây, tất cả mọi thứ đều như vô nghĩa, … ta còn nhắc nhở mình, đây là cuộc sống và ta phải sống tiếp. . .”

“Nhưng Khởi Chi Điêu tới, mang theo tin tức của chàng, chàng có biết hay không … khi đó ta kinh hỉ biết bao? Nhưng … ta vẫn cố lừa gạt chính mình …rằng hắn là người không đáng tin, giả vờ rằng… ta không hề nóng lòng, không mất đi lí trí. Trên đường tìm kiếm, ta luôn thực trầm ổn, bởi vì ta sợ… sợ rằng hy vọng càng nhiều… thì thất vọng cũng càng nhiều, nhưngchàng không hề biết, không hề biết. . .”

“Bây giờ ta mới biết được, có thể nhìn thấy chàng, ta thật sự… rất vui vẻ. Biết được, bản thân nhớ chàng biết bao nhiều.”

“Phương Mặc, ta nhớ chàng… rất nhiều. . .”

Mục Tiểu Văn đem tất cả thổ lộ với Phương Mặc, tất cả sự chua xót trong lòng đều nói ra. Khởi Chi Điêu đứng bên ngoài đã lâu, cảm nhận Hướng Mị cùng vị tiểu dược đồng kia sắp trở về, liền đi vào nhắc nhở Mục Tiểu Văn.

Nhưng nàng thực lưu luyến, lần này nàng rời đi hắn, biết bao giờ mới có thể gặp lại? Mà chuyện hôm nay thực sự không an toàn. Tâm lý nàng khủng hoảng cực kì, hận không thể đem Phương Mặc mang về lập tức.

Trong giang hồ, không chỉ có một mình Hướng Mị có thể cứu người, hắn bất quá chỉ là một ngự y đào tẩu, nàng có thể đi Lưu Vân Quốc van cầu những ngự y khác, thậm chí kêu nàng đi cầu Lý Vân Thượng nàng cũng sẽ đi. Hoặc là, nhờ sư phụ cứu cũng được, không phải lúc đầu cũng là sư phụ cứu nàng sao?

Khởi Chi Điêu nhìn ra suy nghĩ nàng: “Công tử, y lý mặc dù đều giống nhau, nhưng cách thức mà mỗi người dùng lại hoàn toàn bất đồng, vì an toàn của Phương công tử, công tử nên để Hướng Mị tiếp tục chữa trị cho Phương công tử đi.” Vừa nói vừa lôi kéo Mục Tiểu Văn ra ngoài.

Đây là cánh cửa cuối cùng, chỉ cần Phương Mặc qua được hôm nay sẽ không còn gì nguy hiểm, chỉ cần trị liệu, thì sau này hắn sẽ có thể tiếp tục sống như người bình thường. Đây là lý do Khởi Chi Điêu đợi cho đến hôm nay mới mang Mục Tiểu Văn tới gặp Phương Mặc. Chỉ cần qua khỏi hôm nay, Phương Mặc chắc chắn sẽ sống lại.

Mục Tiểu Văn lúc này vô luận như thế nào cũng không chịu ly khai, vì vậy hai người đành tìm một khách sạn gần đó ở tạm, lo lắng mà chờ đợi tin tức. Nửa chung trà sau, có người báo lại Hướng Mị vẫn còn trong hoàng cung. Nửa chung trà nữa trôi qua, Hướng Mị ăn xong đồ ăn của ngự thiện phòng. Lại thêm nửa chung trà, lúc này hắn mới bắt đầu trộm dược.

Thời gian chậm đến đáng sợ, lòng nàng nóng như lửa đốt, rốt cục cũng có người báo, Hướng Mị đã trở về ngôi miếu đổ nát, thay Phương Mặc bôi thuốc. Mục Tiểu Văn tưởng chừng như bóp nát cả chén trà trong tay nàng, hình dung mạng sống của Phương Mặc đã không còn nguy hiểm, nàng tựa hồ như người lạc vào thế giới kỉ ảo, ngay cả hô hấp cũng không dám tiếng. Không gian yên lặng, có người báo lại: “Công tử, Phương công tử đã qua cơn nguy hiểm.”

Hắn hướng về phía Khởi Chi Điêu mà báo cáo, Mục Tiểu Văn theo dõi môi hắn, thẳng cho đến khi hắn đem chữ cuối cùng nói ra, nàng mới xụi lơ mà ngồi xuống ghế. Thực không ngờ tới, lo lắng, áp lực bấy lâu cuối cùng cũng đã chấm dứt. Cảm giác được có người đang chờ đợi lệnh nàng mới hướng Khởi Chi Điêu, tươi cười vì đã trút được gánh nặng “Có thể đem Phương Mặc trở về rồi phải không?” đến tột cùng, sẽ không còn việc gì ngoài ý muốn nữa.

“Đúng vậy!” Khởi Chi Điêu đang muốn hạ lệnh, lại thấy thuộc hạ chạy nhanh đến, trên mặt giờ đây không phải là biểu tình thuận lợi mà là hoảng sợ.

Sự hoảng sợ đó phút chốc khiến Mục Tiểu Văn lo lắng.

Hắn quỳ một gối xuống: “Công tử, Hướng Mị cùng Phương công tử đã biến mất.”

Trái tim Mục Tiểu Văn trầm xuống.

Khởi Chi Điêu xem nàng một chút, rồi xoay người nhìn về phía tên thuộc hạ đang quỳ một gối, âm thanh lạnh lùng phân phó: “Nói tiếp đi.”

“Vâng.” Hắn khiến cho người ta như lâm vào hầm băng, cả người lạnh lẽo, “Thuộc hạ cho người vây quanh ngôi miếu đổ nát, định đoạt Phương công tử trở về, nhưng sau khi hạ lệnh, lại không một ai nhúc nhích, tới xem bọn hắn, phát hiện tất cả đều bị điểm huyệt. Sau khi giải huyệt ọi người, thì ở trong miếu đã không còn một người. Thuộc hạ tra hỏi chúng, chúng đều nói bọn họ bị một đám hắc y nhân bắc đi.”

Hắc y nhân, lại là hắc y nhân!

Khi nàng từ quân doanh đến chỗ này cũng từng bị hắc y nhân tập kích, lúc sau, khi ngồi trong xe ngựa lại cảm nhận được có người đi theo, mà bây giờ, hắc y nhân đã đem Phương Mặc bắt đi!

Là Lý Vân Thượng ư? Hắn đi theo là muốn đ nàng bắt trở về, không bắt được nàng liền trút lên đầu Phương Mặc ư? Vừa nghĩ đến tên kia là đầu nàng lại cảm thấy đau a, thực muốn đem cái tên kia vất ra khỏi đầu nàng. Thế này chẳng phải cả kế hoạch trở thành công toi ư? Mất đi người ngay trước mắt mình, xem ra sau này còn có những chuyện không thể lường cỡ não nữa đây?Tình yêu của hắn, việc hắn đột nhiên muốn giữ lấy nàng, nàng nhận không nổi, nàng thực sự nhận không nổi. . .

Không để ý từ khi nào nàng vô thức về đến khách điếm trong thành, Mục Tiểu Văn có chút vô tri vô giác. Đến lần thứ hai Thanh Y quay lại, Khởi Chi Điêu đem chuyện thuật lại cho hắn.

Thanh Y suy nghĩ một chút: “Việc đã đến nước này, cũng không thể truy cứu gì được nữa. Chỉ cần bọn họ vẫn còn ở bên trong thành là tốt rồi.”Khởi Chi Điêu đành chấp nhận, hắn đi tới muốn an ủi Mục Tiểu Văn, làm cho nàng an tâm nhưng trong phòng chỉ là một mảnh trống rỗng.

Vội quay đầu … Hành lí vẫn còn để bên cạnh bàn, nhưng Mục Tiểu Văn thì đã không thấy.