Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 87: Lâm Vân Dao che miệng lại



"Oa!"

Lâm Vân Dao che miệng lại.

Mặc dù cô ấy biết anh trai mình là người tu hành, nhưng là một người bình thường nên cô ấy cũng không biết ba chữ này bao hàm ý nghĩa lớn thế nào!

Giờ phút nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cô ấy lập tức dời sông lấp biển, khiếp sợ vô cùng!

Chỉ một cú đá xoáy thôi mà đã giải quyết mười mấy tên đàn ông lực lưỡng, anh trai cũng mạnh quá đi mất!

"Nếu càng nhiều người càng có lợi thì Trịnh Thiên Hổ đã không chết rồi."

Lâm Phong nhìn về phía A Đạt và người trung niên mặc áo bào xám rồi từ tốn nói.

"Nhưng chơi mày thì được! Mày tưởng bản thân vô địch thật hay sao?" A Đạt cười khẩy một tiếng.

"Thật ra thì tôi còn đang tò mò tại sao ông biết Trịnh Thiên Hổ là do tôi xử lý đây."

Lâm Phong hỏi.

"Có một thứ được gọi là camera lỗ kim đấy, mày có biết không?” A Đạt bình tĩnh nói.

Lâm Phong nghe vậy thì nhíu mày.

Lúc đó anh đã xử lý toàn bộ người trong biệt thự rồi, còn phá huỷ cả toà biệt thự nữa.

Tưởng rằng không để lại bất cứ dấu vết nào, thế mà không ngờ rằng lại bị camera lỗ kim âm thầm ghi hình lại hết rồi

Xem ra, sau này phải làm việc cẩn thận hơn chút. Anh thì thế nào cũng được, nhưng sẽ liên lụy tới những người bên cạnh!

Dù sao thì Cửu Thiên Tiên diễn pháp của anh cũng chỉ có người có linh thể trời sinh mới có thể tu luyện!

"Các ông đã nhìn thấy việc tôi làm rồi vậy mà còn dám tới tìm tôi báo thù sao?"

Lâm Phong hỏi tiếp.

"Có gì mà không dám chứ? Chỉ là chút thuốc nổ thôi mà tượng dọa được Tam Khẩu Đường bọn tao sao? Mày thật đúng là quá ngây thơ!"

A Đạt cười khẩy một tiếng.

"Thuốc nổ?"

Lâm Phong hơi giật mình.

Anh lập tức hiểu rõ tất cả, khoé miệng hơi nhếch lên.

Thật đúng là một lũ lợn mà!

Còn tưởng rằng mình dùng thuốc nổ cho nổ biệt thự kia à?

"Được rồi, cái gì nên nói đều đã nói rồi!"

"Cho dù mày có kiêu ngạo thế nào thì tao giết mày cũng chỉ cần một nắm đấm thôi."

A Đạt "hừ" một tiếng. Ông ta đạp một chân xuống, cả cơ thể mượn lực mà bắn mạnh đi.

Sức mạnh của võ giả sơ kỳ Hoàng Cảnh lúc này đã lộ rõ sự sắc bén hung ác, một nắm đấm tung ra kéo theo cưồng phong gào thét, khí thế đáng sợ!

Nhìn thấy cảnh này. Những người có mặt không khỏi nhìn qua, vẻ mặt tỏ ra kinh hãi.

"Nắm đấm này mạnh quá đi! Còn làm cho tôi sợ hơn cả cú đá vòng lúc nấy nữa!"

"Vớ vẩn, ngài A Đạt là võ giả sơ kỳ Hoàng Cảnh đó! Đã tu được nội lực rồi, một nắm đấm này của ông ta thì có là con trâu cũng bị có khi cũng bị đánh chết thôi!"

"Ha ha, vậy để xem cái thằng nhóc này còn có thể kiêu ngạo thế nào được nữa!"

Ngay cả người trung niên mặc áo bào xám cũng lặng lẽ gật đầu.

Phát hiện ra sức mạnh của A Đạt đã mạnh hơn một bậc, có thể bước vào trung kỳ Hoàng Cảnh bất cứ lúc nào!

Sức mạnh thế này, nhìn khắp cả giới võ đạo ở thành phố Kim Lăng thì cũng được coi là hạng hai rồi!

"Chết đi! Thứ sâu bọi”

A Đạt nhanh chóng vọt tới trước mắt.