Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 82: Đúng là ngu ngốc một cách đáng yêu!



Mà Huyết Thủ Nhân Đồ này là võ giả Địa Cảnh sơ kỳ, là lão làng trong giới võ đạo, tính ra cũng xứng làm chó săn cho mình!

Nhìn thấy Lâm Phong lộ ra vẻ mặt như thế, Huyết Thủ Nhân Đồ âm thầm cảm thấy vui vẻ, lập tức thêm dầu vào lửa, nói:

"Tiền bối, cậu thu nhận tôi đi! Sau này chuyện gì mà cậu không tiện làm đều có thể giao cho tôi.”

"Cũng được đi, sau này ông đi theo tôi.” Lâm Phong thản nhiên nói. Huyết Thủ Nhân Đồ nghe vậy thì âm thầm mừng rỡ.

'Thầm nghĩ thằng nhãi này tuy rằng thực lực rất mạnh, nhưng đối nhân xử thế vẫn còn hơi non nớt!

€ó ví dụ trước đó là nhà họ Tần rồi nhưng vẫn dám tin lời lão ta! Không biết Huyết Thủ Nhân Đồ rất hay nói điêu sao?

Chậc chậc...

Đúng là ngu ngốc một cách đáng yêu!

"Vậy còn Âm Dương Cực Thạch?”

Huyết Thủ Nhân Đồ kìm nén sự vui mừng của mình lại, cẩn thận hỏi.

"Tôi không đưa Âm Dương Cực Thạch cho ông được, chỉ là với tình trạng của ông thì tôi có thể chữa khỏi.”

Lâm Phong trả lời.

Trên núi mười năm, ngoại trừ tu luyện ra, tài luyện thuốc của anh cũng là đỉnh cao.

Một di chứng do tâm pháp võ thuật tạo ra không hề đáng kể đối với anh.

Huyết Thủ Nhân Đồ nghe thấy vậy, con ngươi hơi co lại, run giọng hỏi:

"Thật... thật sao?”

"Đương nhiên là thật! Ông theo tôi về, tôi cho ông một toa thuốc, ông cứ dựa theo đó mà bốc thuốc, không đến nửa ngày thì tình trạng của ông có thể khỏi hẳn rồi”

Lâm Phong gật đầu.

"Rầm rầm rầm!”

Huyết Thủ Nhân Đồ quỳ mọp xuống đất, dập đầu thật mạnh ba cái, kích động. khóc:

"Chỉ cần tiền bối có thể giúp tôi khôi phục lại, sau này cậu chính là cha mẹ tái sinh Diệp Thiên Tâm tôi! Dù cậu có bắt tôi ăn phân thì tôi cũng ăn!”

"Yên tâm, tôi sẽ không bắt ông ăn phân.”

Lâm Phong chỉ bình tĩnh nói một câu.

Huyết Thủ Nhân Đồ là hạng người gì, đương nhiên là anh biết rõ ràng. Chỉ là anh cũng chẳng thèm để ý.

Dưới sức mạnh tuyệt đối thì tất cả âm mưu quỷ kế đều là công cốc.

Anh có một vạn phương pháp khiến Huyết Thủ Nhân Đồ phải một lòng một dạ làm việc cho mình.

Đúng lúc này...

Điện thoại của Lâm Phong vang lên, tiếng chuông này là dành riêng cho em gái Tiểu Dao.

Điện thoại vừa được thông, giọng nói hoảng hốt của Tiểu Dao truyền thẳng vào tai anh.

"Anh ơi... Hu hu anh đừng tới, bọn họ rất đông, không cần lo cho em.” Lâm Phong nghe thấy vậy thì âm thầm giật mình.

Anh còn chưa kịp nói gì, đầu bên kia điện thoại đã truyền tới một giọng nam đầy xót xa:

"Lâm Phong đúng không? Giọng của em gái mày chắc mày cũng vừa nghe. thấy rồi...”