Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 72: Anh có ý gì



“Anh có ý gì.”

Trần Y Nặc nhíu mày hỏi.

“Ha ha... Tôi cũng chỉ đoán thế mà thôi, nói thêm gì nữa thì tôi lại có vẻ hơi tiểu nhân, không nói cũng vậy.”

Giang Lâm Quân cười lắc đầu. Anh ta rất biết làm việc. Biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói!

Có nhiều khi phải biết một vừa hai phải, nếu cứ nói tiếp thì sẽ bị phản tác dụng.

Anh ta chỉ cần bóng gió một chút, còn lại để Trần Y Nặc tự mình đi khám phá là được.

Quả nhiên, Trần Y Nặc nghe xong, vẻ mặt không ngừng thay đổi. Đúng vậy!

Rõ ràng Lâm Phong đã biến mất hơn mười năm!

Tại sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện?

Trước đó anh ta gọi điện cho mình là có mục đích gì?

Chẳng lẽ anh ta đã biết thân phận của mình nên tính lợi dụng mình để tiếp cận nhà họ Trần?

Nghĩ tới đây, Trần Y Nặc cảm thấy trong lòng vô cùng thống khổ.

Năm đó khi Lâm Phong đột nhiên mất tích, cô ấy tưởng anh đã xảy ra chuyện gì cho nên mới cam lòng đợi mười năm!

Mười năm, cô ấy không ngại làm trái lời cha mẹ nói để sinh hạ Tiểu Luyến Luyến, chịu rất nhiều khổ cực.

Nhưng không ngờ rằng, cuối cùng lại chờ được kết quả như thết

Lâm Phong không chỉ không gặp chuyện gì, ngược lại còn tu luyện được một năm võ thuật.

Hơn nữa trước đó cô ấy còn nhìn thấy Lâm Phong và hai thiếu nữ mười tám tuổi trái ôm phải ấp.

Điều này không phải rõ ràng là, mấy năm qua Lâm Phong có cuộc sống cực kì tốt, rất tốt sao!

Vì sao chứ! Lâm Phong, vì sao anh lại muốn đối xử với tôi như vậy?

Trần Y Nặc xiết chặt hai tay, móng tay đâm vào da thịt, rỉ ra máu tươi nhưng cô ấy còn không biết!

Nhìn vẻ mặt của Trần Y Nặc, Giang Quân Lâm biết mình đã đạt được mục đích. Tiếp theo, chỉ cần thời gian lên men nữa thôi!

Quan hệ giữa Trần Y Nặc và Lâm Phong sẽ càng ngày càng tệ, cuối cùng tới mức không thể cứu vãn được nữa.

Chẳng qua trong chuyện này còn một phiền phức nhỏ cần phải giải quyết!

“Y Nặc, nếu như Lâm Phong thật sự có mục đích khác mà dến đây thì dù thế nào cũng không thể để tên đó biết được thân phận của Tiểu Luyến Luyến! Nếu không nhất định tên đó sẽ dùng Tiểu Luyến Luyến để uy hiếp em!”

“Bất kể thế nào, Tiểu Luyến Luyến cũng là máu mủ của nhà họ Trần!”

Giang Quân Lâm có lòng tốt nhắc nhỏ.

Trần Y Nặc nghe thế thì lạnh lùng ói:

“Tiểu Luyến Luyến là của tôi, ai cũng không mang đi được!”

“Ha ha, tôi chỉ nhắc nhở một chút mà thôi! Nếu như Lâm Phong dám có ý kiến gì với Tiểu Luyến Luyến, Giang Quân Lâm tôi nhất định sẽ là người đầu tiên không bỏ qua!”

“Ngoài ra, về hội chứng Kabuki của Tiểu Luyến Luyến, tôi cũng đã tìm được một vị thần y, có thể vẫn có hi vọng chữa khỏi cho con bé.”

Giang Quân Lâm cười nói. Trần Y Nặc nghe thấy vậy, nói không cảm động là giả.