Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 42: Lũ già khọm này!



“Cao nhân, lúc trước là lỗi của tôi! Tôi hiểu lầm cậu, bản lĩnh của cậu thực sự rất đỉnh luôn!”

Vương Xung ởi lên theo, nói một cách hết sức kích động.

Ông ta vừa dứt lời.

Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.

Dù sao trong lời đồn Vương Xung bám váy đàn bà mười năm, hầu hạ nữ đại gia lâu quá khó tránh được việc tính tình hơi biến thái, dễ nảy sinh cảm giác chán ghét phụ nữ.

Đã thế Lâm Phong rất đẹp trai, mặt góc cạnh, lông mày kiếm, nét nào ra nét đó, lại còn có khí chất u buồn.

Lễ... Lẽ nào! Mọi người nuốt một ngụm nước bọt, trái tim run rẩy. Xong rồi, hiểu được vấn đề chính rồi!

Thảo nào ông trùm đẳng cấp như Vương Xung lại tốt với một tên nhóc nghèo. như Lâm Phong đến vậy!

Vừa tới đã nắm tay Lâm Phong, hai mắt đẫm lệ, khóc sướt mướt, muốn nói lại thôi, còn bản lĩnh rất đỉnh cơ á?

Con mẹ nói Điên thật! Rõ ràng là thích nam kia mài!

“Ra vậy! Hồi đó ở trường dựa vào phụ nữ, bây giờ ra ngoài xã hội thì dựa vào đàn ông! Thằng chó này!”

Hiển nhiên Vân Cảnh Sơ cũng nghĩ như vậy.

Anh ta siết chặt nắm đấm, cảm thấy cực kỳ không cam lòng! Nhưng lại chẳng thể làm gì!

Bởi vì anh ta biết quả thật mình không đẹp trai bằng Lâm Phong!



Lâm Phong chú ý tới ánh mắt kỳ lạ của mọi người, lông mày nhíu chặt hơn, khi thấy Vương Xung còn định xích lại gần tiếp, bèn lập tức lạnh giọng bảo:

“Nếu ông còn dám tới gần tôi thêm nửa bước, tôi sẽ giết ông đấy!”

“Ấy.

. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Vương Xung dừng bước, không hiểu sao cao nhân lại tỏ thái độ lạnh nhạt như vậy với mình!

Chẳng lẽ ông ta thể hiện chưa đủ nhiệt tình ư?

“Cao nhân, cậu còn giận vì hôm qua phải không?”

“Hôm qua tôi không cố ý coi thường cậu đâu, lúc đầu tôi tưởng cậu không được! Nhưng ai ngờ đến tối kiểm tra, tôi mới biết hoá ra bản lĩnh của cậu lợi hại tới vậy.”

Vương Xung tỏ vẻ áy náy.

Lời này vừa nói ra.

Mọi người đều không thể không lau mồ hôi trên trán.

Tin này có bùng nổ quá không?



“Lâm Phong, không ngờ cậu lại là người như vậy đấy!”

Triệu Song Nhi không nghe nổi nữa, lạnh lùng nói một câu rồi quay lưng bỏ đi.

Lâm Phong thấy thế cũng không giải thích gì.

Dù sao mối quan hệ giữa anh và Triệu Song Nhi cũng coi như đã rạn nứt, sau này sẽ không gặp lại nữa.

“Hầy! Tiểu Phong à, có một số chuyện thầy cũng không muốn nhiều lời, chỉ cần cậu nắm chắc là được! Cuộc sống ấy mà, được này mất kia thôi, mọi thứ có thể thay đổi nhưng bản chất thì không!”

Âu Dương Tu vỗ vai Lâm Phong, thở dài một hơi.

“Thầy chủ nhiệm, chuyện không phải như thầy nghĩ đâu.”

Lâm Phong rất cạn lời.

Anh không hiểu tại sao mọi người đều nghĩ tới khía cạnh đó?

Lũ già khọm này!

“Thầy nghĩ sao chẳng quan trọng! Quan trọng là cậu còn trẻ, con đường sau này còn rất dài, phải suy nghĩ thật kĩ về kế hoạch tương lai nhé! Dựa vào việc này chung quy cũng không phải kế lâu dài.”

Âu Dương Tu trả lời một câu với ánh mắt phức tạp, sau đó rời khỏi phòng.

Nhìn thấy cảnh này, những lãnh đạo nhà trường khác cũng nhân cơ hội rời đi.

Dù sao thì ít nghe mấy chuyện về riêng tư của Vương Xung vẫn tốt hơn, kẻo sau này tin đồn nổ ra lại bị liên luy thì toang!