Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 147: Vấn đề quay trở về hiện đại (1)



Hai ngày trước Tiểu Trần Tử vẫn đang bận bịu với công việc điều tra sự việc trúng độc của Hoàng hậu, không có thời gian đến Tĩnh Vương phủ, nhưng hắn cũng được nghe câu chuyện xưa kể về một con heo nhỏ bị cạo lông mông rồi.

Cho nên ngay khi nhìn thấy heo nhỏ mặc quần áo chỉnh tề cực kỳ tức giận vọt vào, thì hắn nhịn không được nữa cười lớn, "Mông của con heo này..."

Tiểu Trần Tử không có cơ hội nói hết lời thì...

Mông heo gì chứ...

Khốn nạn! Không được phép đặt loạn tên cho ta! Không được phép... nhớ thương cái mông của ta!

Heo nhỏ phát hỏa, ngay cả Liêm Tâm thảo cũng tạm thời mặc kệ, xoay người, hai cặp chân ngắn đạp hai cái trên bàn lấy đà, chạy như bay tới, một cước... ừ, một móng đạp trúng mặt của Tiểu Trần Tử.

Cũng giống như lần trước, Tiểu Trần Tử bị nó đá vào mặt hơi lệch một chút...

Thật ra hắn đã che mặt, cho nên không nhận ra được cụ thể hắn đang có cảm giác gì, nhưng ánh mắt đau đớn kia có phần cổ quái, hơn nữa hắn còn trầm mặc hồi lâu mới khôi phục lại được trạng thái bình thường.

Hà Túc đuổi theo heo nhỏ tới đây, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.

Từ khi Hà Túc biết Tiểu Trần Tử chính là Thái tử thì không thể nhìn thẳng vào hình tượng điên điên động kinh của hắn.

Nhưng mà... vùng vẫy hơn nửa ngày, Hà Túc vẫn không kìm nén được mà hỏi, "Vị công tử này, vừa rồi người bị...."

Dù sao cũng là Đông Cung Thái tử gia, từ nhỏ đã lớn lên trong cung, bất ngờ bị heo nhỏ đạp cho một cước thì chắc chắn trong lòng sẽ không thể chịu đựng nổi, cho nên mới có thần sắc cổ quái như vậy phải không?

Kết quả Tiểu Trần Tử nghĩ còn thấy sợ vỗ ngực, "Nguy hiểm thật, bị nó đá cú này xém chút nữa khiến ta nhổ ra miếng cá viên vừa bỏ vào trong miệng."

Hắn mất rất nhiều công sức mới nuốt được nó xuống đấy!

Hà Túc: "..."

Vạt áo cũng sắp bị hắn vặn véo nát rồi, cuối cùng Hà Túc vẫn không thể khống chế được mình mà nước mắt lưng tròng chạy đi.

Vẻ mặt của Tiểu Trần Tử mờ mịt, trước tiên bỏ thêm một miếng cá viên vào miệng, sau đó mới hỏi Ngư Ngư, "Vừa nãy hắn hỏi ta cái gì vậy?"

"... Hỏi anh làm thế nào có thể sống an toàn ở trong cung đến tận bây giờ." Ngư Ngư trả lời vô cùng thành khẩn.

Hắn động kinh đến mức này, vậy mà không bị lộ tẩy, không để cho người trong cung thay mặt toàn thể người bìn thường tiêu diệt hắn sao?

Tiểu Trần Tử không trả lời, chỉ tức giận trừng mắt nhìn Ngư Ngư.

Sau cái nhìn này, hắn liền tranh thủ thời gian tiêu diệt đám cá viên trong tay.

Nếu không lạnh mất thì không thể ăn được nữa.

Ăn xong, hắn mới tiếp tục chủ đề đang dang dở lúc nãy, trong giọng nói vẫn nghe ra được sự tức giận, "Ta đã nói rồi, đừng nhắc lại vấn đề này nữa! Ngoại trừ việc ta quá đẹp trai phóng khoáng ra, chẳng lẽ còn có thể có nguyên nhân khác..."

"Cô biết rõ ta không muốn luôn khen bản thân mình... Cô nói xem, tiểu cung nữ này nhất định phải được gặp Thập Nhất mới bằng lòng khai ra, có phải bởi vì nàng ta thích Thập Nhất không? Cô đừng thấy Thập Nhất nổi tiếng vì tính tình cổ quái đáng sợ, nhưng chỉ cần cái mặt kia thôi cũng có không ít nữ nhân thích nó đâu."

Hiển nhiên khi Tiểu Trần Tử kích động thật ra vẫn không quên chính sự...

Cũng khổ cho tinh thần kiên cường dẻo dai của Ngư Ngư mới chịu được cái tư duy nhảy vọt này của hắn, nghĩ nghĩ, "Dùng một mạng đổi lại cơ hội gặp y một lần? Có người sẽ ngu như vậy sao?"

Lúc này Tiểu Trần Tử thật sự khinh bỉ nàng, "Ngây thơ! Cô không hiểu chuyện này sâu xa ở chỗ con người có thể làm được những chuyện gì! Ví như thiếu gia ta..."

Nói được một nửa, Tiêu Trần Tử liền nhíu lông mày, "Dường như thật sự không có."

Lại nghĩ kĩ lần nữa, "Quả thật không có, cho dù dùng mạng để đổi lấy một cái đùi dê nướng hay chân gà nướng thì ta cũng không vui!"

"Đúng đấy," Ngư Ngư gật đầu, "Mạng vẫn quan trọng hơn, tục ngữ nói chỉ cần giữ được mạng thì sợ gì không có thịt ăn!"

"Nói rất hay!"

Hai kẻ tham ăn dùng ánh mắt anh hùng nhìn thấy lược đồng chăm chú nhìn đối phương mười giây, sau đó cùng cúi đầu, không nói lời nào.

Bởi vì có người vừa mang tới một mâm đào vừa được rửa xong...

Lúc ăn, cố gắng không nên nói chuyện.

Nếu không đồ ăn ngon sẽ bị người ta cướp hết.

Nhưng ăn ăn, bỗng nhiên Tiểu Trần Tử lại mở miệng, "...Tiểu quỷ nước, trong lòng cô thật sự không có người mình thích hay sao? Không có người khiến cô vì hắn mà cả tính mạng cũng không cần tới."

"Không có," Ngư Ngư cảm thấy hứng thú nhìn hắn, "Chẳng lẽ anh có?" Nếu không sao tự dưng hắn lại đi hỏi vấn đề này.

Tiểu Trần Tử nhìn nàng một cái, đột nhiên vẻ mặt trở nên nghiêm túc hẳn, "Tiểu quỷ nước, cô có biết tại sao ta lại hỏi cô vấn đề vừa rồi không?"

"Không biết."

"Quả nhiên, người quá đẹp trai nhất định sẽ phải cô đơn," Tiểu Trần Tử tỏ vẻ buồn rầu, "Người thường các cô làm sao mà hiểu được ta."

Ngư Ngư: "..."

Cũng vì Tiểu Trần Tử quá..., cho nên Ngư Ngư định đi tìm Hách Liên Dạ, thương lượng với y để y vào gặp tiểu cung nữ muốn hạ độc hại Hoàng hậu kia.

Đương nhiên trước khi đi nàng còn bất chấp và khinh bỉ lời kháng nghị của Tiểu Trần Tử, mang theo một nửa mâm đào đi...

Gần đây Hách Liên Dạ khá bận, từ sau khi vẽ lại bản địa đồ trên cái mông của heo nhỏ, y vẫn luôn cầm nó đi đối chiếu so sánh khắp nơi, muốn tìm ra địa điểm trên tấm địa đồ này ở đâu.

Ở thời cổ đại, bản đồ của các quốc gia đều là bí mật quân sự, ngoại trừ phần bản đồ của nước mình ra, Hách Liên Dạ thân là Minh chủ của Phong Minh nhưng cũng chỉ có được trong tay một vài phần không rõ ràng trong bản đồ của các quốc gia khác mà thôi.

Cho nên trên thực tế công việc kiểu này rất khó.

Ngư Ngư đã quen với sự cường đại của Hách Liên Dạ, cũng giống như từ khi bọn họ biết nhau đến giờ, bất kể vấn đề có phức tạp đến cỡ nào, thì y cũng đều không cần phải suy nghĩ nhiều, gần như có thể ngay lập tức nói ra được biện pháp để giải quyết.

Cho nên khi đi sang đó, lúc này xác định y đang cầm tấm bản đồ cùng với bản vẽ lãnh thổ các khu vực lân cận nghiên cứu nửa buổi sáng rồi, Ngư Ngư mới thấy hết sức ngạc nhiên.

"Vương gia, anh... đang nhìn cái gì vậy?"

Yêu nghiệt nào đó ngẩng đầu lên cười, trong đáy mắt đều là nhu tình, "Bây giờ bổn vương đang nhìn người trong lòng."

"Vương gia," Ngư Ngư vô cùng thành khẩn, "Mỗi buổi sáng anh đều đứng dậy soi gương, chẳng lẽ không muốn đánh một quyền lên mặt mình hay sao?"

"Ta rất ít khi soi gương."

Người nào đó vô cùng bình tĩnh, chỉ là khóe môi mềm mại đang khẽ cong kia thật sự mê hoặc chúng sinh, dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng đáng.

Y mang theo bộ mặt tươi cười như vậy yên lặng nhìn Ngư Ngư, giọng nói nhu hòa chậm rãi, "Nhưng trong khoảng thời gian này mỗi buổi sáng khi ta tỉnh dậy đều sẽ ngồi ngốc một chút, nghĩ xem rốt cuộc đến bao giờ ta mới có thể cưới được tiểu nha đầu nàng về, để có thể từ nay về sau mỗi buổi sáng thức dậy, mở mắt ra là có thể nhìn thấy nàng ở bên cạnh ta."

Hách Liên Dạ thường sẽ thổ lộ đủ loại lời tâm tình buồn nôn, Ngư Ngư đã nghe không biết bao nhiêu lần, sắp sửa có năng lực miễn dịch rồi.

Nhưng hôm nay lại khiến nàng nghe đến ngây ngẩn cả người.

Sau khi nghe Ôn Ngôn nói nàng có thể trở về, Hách Liên Dạ vẫn không nói với nàng về đề tài này, mặc dù y vẫn nắm bắt lấy tất cả mọi cơ hội để thổ lộ, nhưng đối với những vấn đề trọng đại ngay trước mắt thì biểu hiện của y lại điềm nhiên như không, dường như những việc cực lớn đều không thể bình thường được.

Thậm chí nàng còn cho rằng y đã có ý nghĩ buông tay.

Không ngờ lời thổ lộ ngày hôm nay, y nói đến sau này, lại nói muốn kết hôn với nàng.

Bộ dạng kinh ngạc của nàng khiến lông mày của Hách Liên Dạ nhếch lên đầy nguy hiểm, "Tiểu nha đầu, không phải nàng đang cho rằng ta muốn buông tay đấy chứ?"

Ngư Ngư không nói gì, thật ra nàng không biết nên trả lời y như thế nào.

Tựa như cái kiểu khi nàng nói chuyện với Tiểu Trần Tử vậy, nàng muốn về nhà.

Nàng không biết những người khác khi xuyên không sẽ nghĩ gì, nhưng nàng thật sự không thể bỏ được những người nhà đã từng chăm sóc nàng từ khi còn nhỏ, nàng rất nhớ họ.