Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Chương 76: Ngươi không mặc gì càng tốt nhìn



Bầutrời vốn ảm đạm nay được che phủ bởi làn tuyết trắng, giữa không trung từngbông tuyết trắng bay khắp trời. Trận tuyết đầu mùa đã bao phủ các con đường ởkinh thành bằng lớp tuyết dầy, từng bông tuyết óng ánh rơi xuống đất, chỉ lát sauliền mất đi vẻ ngoài trắng noãn của mình.

Khítrời thay đổi, phong vân gợn sóng, mây mù cuồn cuộn.

Trongcung điện hào hoa của Nguyệt Quốc, tiếng sáo từ nơi sâu kín vang lên, lẫn trongtiếng còn có những bông tuyết trắng, từng bông tuyết như bay như múa giống nhưnhững đóa hoa mai đang khiêu vũ, khung cảnh vô cùng xinh đẹp. Nhưng những tiếngthét vang lên từ trong cung điện truyền ra, lại đem khung cảnh đẹp toàn bộ hủydiệt.

NguyệtVô Thương đưa tay ra đón lấy mảnh bông tuyết đang rơi ở trước mặt, bông tuyếtóng ánh trong xuống rơi vào trong tay, từ từ hóa thành giọt nước nhỏ, có chútlạnh băng. Trong mắt thần sắc vô cùng bình tĩnh, chẳng qua cảm xúc có chút hỗnđộn, có chút khó dò.

NguyệtVô Thương nắm chặt tay lại, cho đến khi giọt nước trong lòng bàn tay bị hơi ấmtừ trong tay truyền đến hóa thành hơi nước, mới nâng bước đi về hướng cungđiện. Tiếng thét vốn thê lương cùn chói tay, hôm nay biến thành từng tiếng gàothét hư nhược, yếu ớt.

Ngườiđang gào thét ở bên trong chính là Hoàng Thái hậu, lúc này đang suy yêu vô lựcnằm co quắp trên chiếc giường xa hoa, hơi thở thoi thóp, đầu tóc rối bời, trênmặt hằn rõ từng nếp nhăn, môi hôi tuôn ra khắp mặt.

Tiếngthét vốn đè thấp nay dần dần biến mất không còn nghe thấy nữa. Nguyệt Vô Thươngthần sắc bình tĩnh nhìn người đàn bà đang yên lặng nằm ở trên giường đó, ngườiđàn bà đã hại chết mẫu thân của hắn, cũng là người đàn bà đã khiến hắn phảichịu sự đau đớn hành hạ suốt hai mươi mấy năm qua. Hắn biết, Thái hậu là trúngcùng loại cổ với Dạ Nguyệt Sắc. Hắn biết tính tình của Tây Tử Đặc, nhất định sẽkhông bỏ qua cho Thái hậu, hắn sẽ mượn cổ trùng này để trả thù cho tất cả nhữngkhổ sở mà hắn đã chịu phải khi còn ở Nguyệt Quốc, cùng thăm dò một chút xemNguyệt Vô Thương có tìm ra được giải dược chưa.

Hômnay là lần thứ ba bà ta nghe tiếng sáo dẫn phát cổ, đôi mắt bình tĩnh củaNguyệt Vô Thương dần dần xuất hiện gợn sóng. Tâm có chút tan vỡ, vốn hắn cũngkhông muốn làm vậy để hại bà ta, chỉ bất quá là mượn triệu chứng bệnh của bà tađể cho những người khác mau chóng tìm ra cách giải cổ thôi.

Mộtđám thái y quỳ gối ở trước giường, bị dọa đến run rẩy, bên cạnh là tiếng thétđầy phẫn nộ của Chiêu Đức đế cùng tiếng khóc thút thít của hoàng hậu.

Độtnhiên người đang nằm trên giường bỗng ngồi bật dậy, đôi mắt có chút vẩn đục mởlớn ra, nhìn quét qua mọi người, nhìn tới Nguyệt Vô Thương thì liền cười lênmột cách điên cuồng, “Ha ha ha…..”

Giọngcười quỷ dị kéo dài, bất quá chỉ trong chốc lát sau liền chợt ngừng, miệng phunra một ngụm máu tươi, đôi mắt kịch liệt co rút lại, sau đó liền đổ vật xuốnggiường.

Hoànghậu đang đứng ở bên giường tiến tới dò xét, đột nhiên hét lớn một tiếng, “A.”

Chỉthấy trước ngực Thái hậu đột nhiên chảy máu, một con trùng trong suốt từ trongngực bò ra, sau đó phát sáng, rồi mọc ra một đôi cánh hóa thành hồ điệp, cấtcánh nhẹ nhàng bay múa trong cung điện.

NguyệtVô Thương nhìn Thái hậu đang nằm trên giường, chết không nhắm mắt, ánh mắt khẽbiến, đây là quả báo mà bà ta nên chịu. Chẳng qua là, trong đầu Nguyệt VôThương hiện lên hình ảnh của hồ điệp vừa phá kén chui ra kia, cảm thấy khôngkhí trong cung điện áp lực vạn phần, một khắc cũng không muốn chần chờ, liềnxoay người rời khỏi cung điện. Bên ngoài tuyết trắng phủ đầy, nhìn cực kỳ giốngcổ trùng vừa phá kén ra hóa thành bướm kia, hình ảnh đó khắc sâu vào trong lòng, khôngxóa bỏ được.

Vóngựa không ngừng, Nguyệt Vô Thương hướng bên ngoài hoàng cung chạy đi, độtnhiên rất muốn nhìn thấy nàng vẫn đang bình yên.

---------------------

Trongnúi không có cọp, hầu tử xưng vương. Nhân lúc Nguyệt Vô Thương cùng Bắc Đườngđi đâu từ sáng sớm, Dạ Nguyệt Sắc liền uy hiếp cùng dụ dỗ Nam Uyên.

“NamUyên, hôm nay ta muốn làm bánh đậu xanh.” Dạ Nguyệt Sắc sau khi vô số lần bịNam Uyên ngăn cản ra cửa, chỉ vào rổ đậu đỏ trộn đậu xanh nói, “Ngươi giúp talựa đậu xanh đi.”

Gươngmặt Nam Uyên co quắp lại, bất quá hắn đã được lệnh không được phép cho DạNguyệt Sắc ra khỏi cửa, liền ở một bên ngồi lựa từng hạt đậu.

DạNguyệt Sắc nhìn bộ dáng của hắn, lơ đễnh cười cười, “Không tệ, lựa đậu xanhxong, nhớ đem đống mè trắng cùng mè đen này lựa ra luôn.”

NamUyên ngừng việc nhặt đậu lại, liền nghe Dạ Nguyệt Sắc tiếp tục nói, “Lựa đậu vàmè không xong, không được phép ra khỏi cửa này.”

Nóixong liền ra khỏi cửa. Nam Uyên thả đống đậu đang cầm trong tay xuống, đi theosau lưng Dạ Nguyệt Sắc, vẻ mặt đưa đám nói, “Phu nhân, người chờ chủ nhân trởlại đi. Chủ nhân sẽ đưa người ra ngoài mà.”

DạNguyệt Sắc thấy Nam Uyên bắt đầu có dấu hiệu thỏa hiệp, giả bộ như không cóchuyện gì nói, “Thật ra thì tách đậu xanh ra khỏi đậu đỏ rất đơn giản, chỉ cóviệc đem mè trắng cùng mè đen tách ra thì có hơi phiền toái, bất quá người đừnglo lắng, nhiều lắm thì rút gân mà thôi!”

MặtNam Uyên liền lập tức co quắp lại, tay của hắn là dùng để cầm kiếm a, vừa nghĩtới muốn đem đống hạt đậu cùng mè lớn như thế lựa ra, da đầu liền tê dại.

“Khôngmuốn chọn đậu cũng dễ thôi, chúng ta ra ngoài một lát rồi quay trở lại.” DạNguyệt Sắc nhìn Nam Uyên nói.

NamUyên suy nghĩ một chút, Nguyệt Vô Thương chỉ ra lệnh là không được để cho nàngđi ra ngoài một mình, như vậy nếu như có hắn âm thầm bảo vệ thì chắc sẽ khôngsao, kết quả là gật đầu đồng ý.

LúcDạ Nguyệt Sắc bước ra cửa, tuyết đã ngừng rơi, tuyết ở trên đường cũng đã đượcdọn dẹp. Cho dù là giữa trời đông giá rét, kinh thành vẫn náo nhiệt như thường.

DạNguyệt Sắc đang đi trên đường, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc bướcvào tửu lâu, Dạ Nguyệt Sắc vội vàng bước theo sau. Từ cửa sổ nhìn vào trong tửulâu, chỉ thấy có một mình Vân Thanh Nghê đang ở trong đó.

Chẳngqua, mỹ nhân vẫn cứ là mỹ nhân, mặc dù gầy đi không ít, nhưng vẫn có nét mỹ cảmcủa người đang mắc bệnh. Dạ Nguyệt Sắc tiến nhanh tới trước. Thật ra đối vớiVân Thanh Nghê, Dạ Nguyệt Sắc cũng có chút hảo cảm, nhìn khuôn mặt âu sầu củanàng ta, Dạ Nguyệt Sắc ân cần hỏi han, “Thanh Nghê mỹ nhân, vì sao ngươi ở đâycó một mình vậy?”

VânThanh Nghê không nghĩ sẽ gặp được Dạ Nguyệt Sắc ở đây, chỉ bất quá trên mặtkhông thể hiện vẻ kinh ngạc gì. Ý bảo Dạ Nguyệt Sắc ngồi xuống, hai người kêurượu cùng món ăn.

Cócảm giác giống như tha hương gặp tri kỉ, hai người càng nói càng hăng, cànguống thêm vài chén. Lấy tửu lượng một chén đã đổ của Dạ Nguyệt Sắc, lúc này đãtrở nên ngà ngà say, nhìn mỹ nhân yếu đuối ở trước mặt, trong lòng sinh ra cảmgiác thương tiếc mãnh liệt, hướng về phía Vân Thanh Nghê nói, “Thanh Nghê mỹnhân, Nguyệt Lưu Ảnh là một tên khốn kiếp. Ngươi đừng nên luyến tiếc hắn làmchi.”

Lúcnày Vân Thanh Nghê có chút hơi say, nhìn Dạ Nguyệt Sắc, bất đắc dĩ cười, đem chấtlỏng lạnh băng trong chén uống uống hết, nếu như nàng có thể khống chế bản thândừng thích hắn thì tốt quá rồi, cũng sẽ không cần phải chịu đau khổ như thếnày.

DạNguyệt Sắc thân thể lảo đảo, đi đến trước mặt Vân Thanh Nghê, kéo tay nàng,cười thần bí, kề sát vào tai Vân Thanh Nghê nói, “Ta dẫn ngươi đi đến một chỗtốt.”

VânThanh Nghê nhìn Dạ Nguyệt Sắc, thật ra tận trong đáy lòng nàng rất hâm mộ DạNguyệt Sắc, có được nam nhân yêu nàng hơn nữa nàng cũng yêu nam nhân đó. Nhưngcòn mình, đột nhiên cảm thấy đè nén đã thật lâu, bên môi nở ra một nụ cười, nhưvậy phóng túng một lần cũng tốt.

Haicô gái, lảo đảo do say rượu, đi trên đường cái, bầu trời lại bắt đầu đổ tuyết.Dạ Nguyệt Sắc đem Vân Thanh Nghê kéo vào một nơi gọi là “Bách Thảo Đường”, lấyra một nén bạc lớn ném cho lão bản là một nữ nhân trung niên đang chào đón hainàng, nấc lên một cái nói, “Đem toàn bộ nam nhân xinh đẹp ở chỗ ngươi gọi rađây hết cho ta.”

Nóixong lảo đảo kéo Vân Thanh Nghê ngồi xuống ghế, lão bản nhìn nén bạc lớn trêntay, cao hứng lên tiếng, “Được.”

DạNguyệt Sắc tiếp tục nói chuyện với Vân Thanh Nghê, nhìn các mỹ nam đang lục tụcđi tới, Dạ Nguyệt Sắc chỉ vào một người đang đứng, hướng Vân Thanh Nghê nói,“Ta thấy người đó cũng không tệ, dáng dấp cũng có phần giống Nguyệt Lưu Ảnhnữa.”

“Thậtkhông. Để ta xem coi.” Vân Thanh Nghê đem ly rượu uống cạn sau đó ngước nhìntheo hướng ngón tay Dạ Nguyệt Sắc chỉ, đem tầm mắt có phần mông lung do mensay, nhìn một thành hai nhìn người đang được chỉ, cảm thấy quả thật có phầngiống Nguyệt Lưu Ảnh, Vân Thanh Nghê gật đầu một cái, “Giống thật.”

“Tiểuquan kia. Ngươi bước tới đây!” Dạ Nguyệt Sắc chỉ vào người kia nói, “Ngươi tênlà gì?”

Tiểuquan?! Thân hình người nọ run lên, sắc mặt vốn đã không tốt nên càng trở nêntăm tối, bước nhanh tới trước mặt hai người nữ nhân, nghiến răng nghiến lợinói, “Nguyệt Lưu Ảnh.”

“Cảtên cũng giống nữa.” Vân Thanh Nghê vừa uống thêm một ly vừa lẩm bẩm nói, thìra cho dù có tê dại đến thế nào, có vài người vẫn giống như là không ở xung quanhngươi, chỗ nào cũng có. Vân Thanh Nghê cuối cùng cũng say khướt nằm ở trên bàn,sắc mặt Nguyệt Lưu Ảnh hết sức khó coi, hướng về phía tùy tùng đang đứng ngoàicửa, ra lệnh, “Đưa nàng về.”

“Này.Các người đang làm gì vậy hả?” Dạ Nguyệt Sắc ném ly xuống, muốn ngăn cản bọnngười đang đem Vân Thanh Nghê mang đi, nào ngờ cổ tay lại bị nắm chặt. DạNguyệt Sắc dùng sức mở to hai mắt, nhìn hình ảnh đang phân tán trước mắt, lạikhông thể nhìn thấy rõ đó là ai.

Tronglúc này, toàn bộ người trong phòng đều rút đi hết trả lại sự an tĩnh cho cănphòng, trong phòng lúc này chỉ còn lưu lại Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt Lưu Ảnh.

NguyệtLưu Ảnh nhìn dung nhan kiều mị đang say rượu kia, không nhớ được đã bao lâukhông gặp, đôi mắt nửa khép nửa mở của cô gái lúc này tràn đầy mị thái, mangtheo thần sắc tò mò nhìn hắn, tình cảnh như thế này, cho dù nằm mộng cũng chưatừng mơ tới. Hắn thậm chí còn chưa từng lần nào dám nghĩ, sẽ có lúc chỉ có hắnvà nàng đối mặt với nhau.

“ThanhNghê mỹ nhân, chân trời ở đâu cũng có cỏ thơm, cần gì phải đơn phương yêu mếnmãi một nhành hoa chứ.” Dạ Nguyệt Sắc kéo hắn ngồi xuống ghế, tiếp tục nói,“Cần gì phải đơn phương mãi một nhành hoa.”

Cầngì phải đơn phương yêu mến một nhành hoa! Nguyệt Lưu Ảnh sắc mặt u ám, chân màynhíu lại, nếu có thể khống chế tim mình, tìm kiếm cỏ thơm nơi chân trời, khôngmê luyến nhành hoa không thuộc về hắn kia, thì tâm của hắn cũng sẽ không bịthương!

“Làngươi trêu chọc ta trước!” Nguyệt Lưu Ảnh ngước mắt nhìn Dạ Nguyệt Sắc thêm lầnnữa, giọng nói kiên quyết, tựa hồ như là đang nói với Dạ Nguyệt Sắc, là dochính nàng trêu chọc hắn trước chứ không phải do hắn, vừa tựa hồ như nói vớichính mình, “Cho nên, chớ có trách ta.”

Lờinói cuồng tứ, khiến nhiệt độ trong phòng chợt hạ xuống, trong mắt Dạ Nguyệt Sắclóe lên tia tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn người đang ở trước mắt, sau khi nhìn rõ,liền chúp một cái ly ném tới, trong miệng hét lên, “Đồ nhân yêu, tại sao lại làngươi?”

Nhânyêu?! Nguyệt Lưu Ảnh vô tâm cười cười, danh xưng này đã nghe nhiều lần, giờcũng không còn khiến hắn tức giận nữa. Đột nhiên trở nên tỉnh táo nhìn ngườingồi ở chỗ của Vân Thanh Nghê, nhìn nữ nhân đang trợn mắt, ôn như tươi cườinhìn nàng, hoặc phải nói chó đúng nàng chính là của hắn.

“NguyệtSắc, chân trời đúng là chỗ nào cũng có cỏ thơm, nhưng ta chỉ nhìn trúngnàng.”Nguyệt Lưu Ảnh tự cầm ly rót rượu cho mình, uống một hơi cạn sạch. Cho nên,đừng mơ tưởng tới chuyện chọc phá hắn xong có thể bình yên mà rút lui.

Nghelời nói của Nguyệt Lưu Ảnh, Dạ Nguyệt Sắc run rẩy đứng dậy, chỉ vào Nguyệt LưuẢnh nói, “Ngươi đã biết chân trời chỗ nào cũng có cỏ thơm, vậy thì cần gì phảiđơn phương một nhành hoa. Ngươi có hiểu rõ ý tứ của nó không?”

NguyệtLưu Ảnh nhìn Dạ Nguyệt Sắc, cười một tiếng, trên mặt thần sắc vô cùng ôn nhu,trong đôi mắt sáng rực của Dạ Nguyệt Sắc, bình thản nhìn hắngiống lục bình lặng lẽ trôi trên dòng nước/

“Vậynó có ý gì?” Nguyệt Lưu Ảnh đặt ly rượu xuống, tựa hồ rất thích bộ dáng kíchđộng của nàng, nở nụ cười vui vẻ nhìn nàng.

“Chântrời nơi nào không có cỏ thơm, cần gì đơn phương một cành hoa.” Dạ Nguyệt Sắcnhìn lướt qua Nguyệt Lưu Ảnh một cái, cặp mắt lóe lên tia sáng thông minh sắcsảo, Dạ Nguyệt Sắc khẽ cười hai tiếng. Nhìn thấy thần sắc của nàng như vậy, nụcười trên mặt Nguyệt Lưu Ảnh càng nhu hòa.

Dạ NguyệtSắc lắc lư thân thể, hướng Nguyệt Lưu Ảnh tiếp tục nói, “Ý của nó chính là,thiên hạ có nhiều nam nhân như thế, tại sao ngươi lại cố tình phải thích một nữnhân!”

Nụcười trên mặt Nguyệt Lưu Ảnh giống như hoa quỳnh đã hoàn toàn nở rộ, cho dù cóxinh đẹp đến cỡ nào, nhưng chỉ là nhất thời, cuối cùng cũng sẽ nhanh chóng héotàn.

DạNguyệt Sắc tươi cười thưởng thức sắc mặt đang thay đổi liên tục của Nguyệt LưuẢnh, thật là đẹp.

Chodù một giây trước, trong lòng Nguyệt Lưu Ảnh có vui vẻ tới cỡ nào, giây kế tiếpnhất định sẽ bị nữ nhân này phá hư sạch sẽ.

Khuônmặt dễ nhìn của Nguyệt Lưu Ảnh cuối cùng chuyển thành hắc ám, đôi mắt đen sắcbén quét qua Dạ Nguyệt Sắc, ý của nàng là hắn nên thích nam nhân? Hay ý nàngmuốn nói hắn có những đam mê không lành mạnh? Tóm lại là nàng có ý gì, cũng đềulà cho Nguyệt Lưu Ảnh nổi giận.

Vốnmuốn thừa dịp không khí hòa hảo, an ổn ngày hôm nay để hảo hảo nói chuyện vớinàng. Chẳng qua, nữ nhân naỳ luôn có biện pháp khiến hắn một giây trước thì ởthiên đàng, giây sau liền bị đạp thẳng xuống địa ngục.

NguyệtLưu Ảnh nhìn khuôn mặt đang tươi cười hả hê của Dạ Nguyệt Sắc, ầm thầm nắm chặttay lại, quay người bước ra khỏi phòng, gặp lão bản nương đang đứng canh giữ ởphía cửa liền ra lệnh, "Chăm sóc tốt cho nàng, nếu có sai lầm gì, cẩn thậncái mạng nhỏ của ngươi."

Lãobản nương liền khúm núm vâng vâng dạ dạ. Nguyệt Lưu Ảnh phất tay áo rời đi,được vài bước liền dừng lại, không quay đầu nhìn lại chỉ ra lệnh, "Nhớ rõ,ta chưa từng tới nơi này. Không được lưu lại dấu vết gì."

Ngườiđã đi hết, DạNguyệt Sắc có chút đau đầu vuốt mặt, Vân Thanh Nghê đã sớm không thấy, nhìnlướt qua căn phòng trống, gọi to, "Có ai không?"

Độtnhiên có tiếng nhạc truyền tới, âm thanh uyển chuyển. Ngoài cửa các mỹ nam dángvẻ đầy yểu điệu, từng người một bước vào, dừng trước mặt Dạ Nguyệt Sắc. DạNguyệt Sắc hồ nghi gãi đầu, nàng đã ngủ bao lâu?

Ngheđược tiếng gọi của Dạ Nguyệt Sắc, lão bản nương mặt tươi cười hớn hở chạy đếntrước mặt nàng, "Tiểu thư, vị tiểu thư cùng tới đây với ngài sau khi tỉnhlại đã lập tức rời đi. Người xem các mỹ nam ở chổ chúng tôi, ai ai cũng đều làhàng tốt đó nha."

DạNguyệt Sắc nhìn lướt qua khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn của lão bản nương, sau đónhìn các mỹ nam, mặc dù đang là mùa đông nhưng mặc đồ lại cực ít nha. Hướng vềphía lão bản nương phất tay một cái, ý bảo bà ta có thể lui xuống. Ngồi gãi gãiđầu, không ngờ mình lại uống nhiều vậy, nàng thật là bội phục chính mình.

Saukhi lão bản nương đi xuống. Trongcăn phòng to, hương khói lượn lờ, từng trận gió mang theo mùi hương thơm phức.Lúc Dạ Nguyệt Sắc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên đài các mỹ nam đang đứngđó, thật là một cảnh đẹp nha. Nàng đã nghĩ kinh thành có nhiều nam nhân xinhđẹp, vậy mà tại sao khi đi trên đường toàn gặp những tên xấu xí, thì ra toàn bộđều tụ lại ở đây.

Ánhmắt không khỏi tò mò, nhìn từ trái qua phải, bắt đầu từ mỹ nam gần nhất, vừakhông quên gật đầu chào một cái, thật không tệ, có dưỡng nhan nha.

Sauđó, đưa mắt đến người đang đứng ở giữa, chỉ cảm thấy không khí xung quanh độtnhiên hạ thấp, một âm thanh mềm mại đến tận xương tủy đột nhiên vang lên,"Mặt quá tục, không xứng với nàng!”

Sauđó thanh âm liền biến mất, dư âm tựa hồ vẫn vương vấn đâu đây. Dạ Nguyệt Sắctrong lòng rung lên, có chút chột dạ, lại có chút mềm mại đến tận xương, cho dùở gần nhau lâu như vậy nhưng nghe đến âm thanh đó vẫn khiến thân thể nàng phảnứng, Dạ Nguyệt Sắc vội vàng đứng dậy tìm kiếm, lại không thể tìm thấy.

Đưamắt nhìn hồng y mỹ nhân đang đứng ở chỗ kia, thật ra thì trong lòng nàng vụngtrộm cho rằng mỹ nhân cho dù trang điểm lòe loẹt thì vẫn là mỹ nam mà thôi,chẳng qua nàng không dám nói ra.

DạNguyệt Sắc vừa dời tầm mắt đi, âm thanh biếng nhác kia lại tiếp tục vang lên,"Ăn mặc quá ít."

Ănmặc quá ít?! Khóe miệng Dạ Nguyệt Sắc co giật, có ý gì đây? Dạ Nguyệt Sắc vốntính sau khi tỉnh rượu liền trở về, bất quá lúc này nàng lại bình thản ngồitrên ghế, cả gan nói một câu, "Ăn mặc ít cũng có cái tốt nha."

Độtnhiên có một bóng trắng vọt tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, gương mặt diêm dúalẳng lơ đột nhiên dán chặt vào chặt nàng, thanh âm trầm thấp noí, "Cônương ý muốn nói ta ăn mặc ít đẹp mắt hay là cách ăn mặc của ta nhìn đẹp?"

DạNguyệt Sắc không hề nghĩ ngợi, lẩm bẩm nói một câu khiến Nguyệt Vô Thương cóchút dở khóc dở cười.

"Ngươikhông mặc gì càng tốt nhìn." (Chỗ này ta giữ chữ "tốt nhìn" đểkhông làm mất ý, mất hay.)