Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 87: Trâu Già Gặm Cỏ Non



Bàn tính trong lòng Khánh thị đùng đùng tính toán, cũng không thúc giục Hàn Phỉ, cho nàng thời gian suy nghĩ, Hàn Phỉ suy nghĩ càng lâu, nàng lại càng cảm thấy ý đồ này không thể tốt hơn. Đem một đích nữ không được sủng ái gả cho một Vương gia bị vứa bỏ. Đem một kẻ béo gả cho một người què. Chỉ cần nghĩ thôi, trong đầu Khánh thị lập tức tung ra bốn chữ 'ông trời tác hợp' a.

Nhưng mà, Khánh thị dù suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ tới, giờ khắc này trái tim nhỏ bé của Hàn Phỉ đã không nghe lời mà nhảy nhót tung tăng từ lâu. Hàn Phỉ nỗ lực khống chế vẻ mặt của mình, không để cho nó phát đỏ tới mang tai, càng không để cho mình luống cuống tay chân, thậm chí nàng còn vội vã cúi đầu, che giấu cảm xúc nơi đấy mắt, trái tim nàng lại càng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Gả cho Vương gia. Gả cho nam thần. Gả cho.. Nam thần.. Đậu phộng! Nàng gả a! Bắt nàng quỳ bò xuống đất mà liếm nàng cũng đều muốn gả a! Đây chính là nam thần! Là nam thần đấy! Trời ơi!

Vừa nghĩ tới người kia với nở cười khuynh thành với nàng cùng sự dịu dàng hiếm thấy.. Vừa nghĩ tới người đó sẽ trở thành phu quân của nàng..

Mặt Hàn Phỉ rốt cục không thể kiềm nén được, đỏ lên triệt để như quả cà chua, may là nàng cúi đầu, hoàng hậu Khánh thị căn bản không nhìn thấy sắc mặt nàng. Hàn Phỉ hiếm thấy có chút e lệ, thậm chí trong đầu suy nghĩ cũng càng tung bay càng xa, nghĩ đến sau này nàng và nam thần sẽ sinh hoạt ở cùng một nơi.. Tình chàng ý thiếp, ân ân ái ái..

Ngừng, ngừng! Bây giờ không phải là lúc để nghĩ đến chuyện này! Hàn Phỉ vội vã điều chỉnh tốt tâm tình của mình, hít sâu mấy hơi, miễn cưỡng đem nhiệt độ trên mặt mình hạ xuống, mới ngẩng đầu lên, làm bộ khó có thể tin thậm chí còn có mấy phần chống cự, nói: "Nương nương, chuyện này, chuyện này.."

Khánh thị có ý riêng nói: "Bộ dáng của ngươi chính ngươi cũng rõ ràng, muốn gả cho một người tốt cũng phải nhìn xem có thích hợp hay không? Tần Vương tuy là người không thể đi lại, nhưng trong phòng cũng không có người nào khác, địa vị của ngươi sẽ không bị dao động, dù có nói thế nào, ngươi cũng sẽ là một Vương Phi."

Câu nói này khiến Hàn Phỉ hăng tiết như gà chọi. Tam thê tứ thiếp ở cổ đại chính là thứ đáng ghét nhất!

"Chỉ cần vào ngày 15 hàng tháng đem tình hình của Vương gia nhất nhất báo cáo cho ta, như vậy là đủ, ngươi tính sao?"

Sau một hồi lâu, Hàn Phỉ vô cùng 'Lập dị' từ chối, cố gắng giả bộ tiểu nhân chịu nhục lại không dám từ chối, cuối cùng nói: "Thần nữ.. Đồng ý."

Hoàng hậu Khánh thị thỏa mãn, nói: "Rất tốt, ngươi là một người thức thời, bản cung rất thưởng thức loại người như ngươi, ngươi trở về đi, chuyện này, bản cung sẽ giúp ngươi giải quyết, ngươi chỉ cần an tâm ở trong A Mã Cung, hoàn thành mọi huấn luyện, như vậy là được."

Hàn Phỉ lập tức dập đầu, nói: "Xin khấu tạ đại ân đại đức của nương nương, ơn huệ của người, thần nữ nhất định khắc cốt ghi tâm."

Hoàng hậu xua tay: "Có việc gì ta sẽ sai Quế ma ma báo cho ngươi, ngươi không cần lo lắng quá nhiều, ở trong A Mã Cung ngươi cũng không cần lo cái gì, việc hiện giờ ngươi phải làm, chính là hoàn thành toàn bộ chương trình học, bảo đảm mình không bị đào thải, hôn sự của ngươi cùng Tần Vương, ta sẽ tự tay sắp xếp, nhớ kĩ, những tâm tư không nên có, ngươi tốt nhất bỏ đi cho bản cung."

Ban ơn sau đó thị uy, vị hoàng hậu này quả nhiên thủ đoạn tốt! Nếu như đổi một người khác, chỉ sợ thật sự sẽ bị nàng ta bắt bí chặt chẽ đi!

Hàn Phỉ trong lòng cười lạnh một tiếng, vẫn là dập đầu tạ ân, sau đó liền bị mang về. Buổi tối hôm đó, nàng được thả ra khỏi phòng tối, trở lại trong phòng mình. Lúc nằm ở trên giường, Hàn Phỉ cuối cùng cũng không nhịn được bắt đầu lăn qua lộn lại, vừa lăn lộn, vừa cười khúc khích, tiếng cười kia như muốn đem nóc nhà hất bay vậy.

Nàng mới vừa phát giác mình thích người kia, vậy mà không kịp ứng phó gì đã sắp được gả cho hắn sao? Sao lại như vậy.. Xấu hổ quá đi thôi! Tỉnh táo một chút. Hàn Phỉ ngươi phải bình tĩnh, ngươi thực chất cũng là nữ nhân nhiều tuổi rồi, làm sao xuân tâm lại vẫn dập dờn như thế hả?

Gì? Nữ nhân lớn tuổi?

Hàn Phỉ giật mình ngồi phắt dậy, kinh sợ nghĩ đến một chuyện, nàng điên cuồng đâm hệ thống, hò hét: "Nam thần hiện tại bao nhiêu tuổi?"

Hệ thống lại dương dương nói: "Hai mươi xuân xanh a, chính là cỏ non, tươi mới ngon miệng."

Đỏ ửng trên mặt Hàn Phỉ trong nháy mắt biến mất, thậm chí còn có mấy phần trắng nhợt.

Hai mươi.. Nàng ở hiện đại.. cũng đã 27, suýt chút nữa liền tổ chức sinh nhật 28 tuổi.. Đậu phộng, nàng thế mà hơn nam thần tới tám tuổi! Đây chính là Trâu già gặm Cỏ non nha!

Cả người Hàn Phỉ đều cảm thấy không tốt, vẻ suиɠ sướиɠ nhảy nhót vừa rồi đều biến mất, hiện tại nàng có chút xoắn xuýt, thậm chí nàng cảm thấy mình có chút tội ác, ở trong mắt một nữ nhân lớn tuổi như nàng, nam thần quả thực chính là một Tiểu Bạch Thái được nàng bao nuôi.

Càng nghĩ càng ủ rũ, Hàn Phỉ thở dài, một lần nữa nằm lỳ ở trên giường, gãi gãi cái bụng, vứt bỏ vẻ hào hứng vừa có, cuối cùng cũng coi như nghiêm túc cẩn thận suy nghĩ tình huống hiện nay.

Hoàng hậu nói rõ muốn nàng giám thị nam thần, nhưng nam thần đã tàn phế, thậm chí ngay cả đất phong của một Vương gia cũng không có, trừ một cái danh hiệu còn lại căn bản không giống Vương gia một chút, tại sao đường đường là một hoàng hậu lại phải giám sát một Vương gia đã thành ra như vậy? Hắn có chỗ nào có thể uy hiếp được địa vị của nàng sao?

Hàn Phỉ nghĩ như thế nào cũng không hiểu, tại cái sân lụi bại rách nát kia, ngay cả nàng cũng thấy hoàn cảnh sinh tồn của nam thần quá kém, đau lòng vô cùng, nếu quả thật có khả năng uy hiếp một hoàng hậu, chắc chắn cũng sẽ không lưu lạc đến mức này.

Hàn Phỉ thậm chí đã suy đoán, Mẫu phi của nam thần đến cùng là người nào? Để một Hoàng Tử phải lưu lạc đến mức độ như vậy, thân là Mẫu Phi sao có thể buông tay mặc kệ chứ?

Càng nghĩ thì càng cảm thấy phức tạp, Hàn Phỉ cũng có chút đau đầu, nhưng lại không thể không cân nhắc, nàng muốn bảo hộ hắn, muốn làm cho hắn càng ngày càng tốt hơn, nhưng nàng cái gì cũng không biết, cũng chẳng là gì, hờ hững trong quá khứ đều biến mất, nàng bắt đầu vì hắn mà mưu đồ.

Còn không chờ Hàn Phỉ nghĩ cho rõ ràng, chỉ nghe thấy một tiếng gõ cửa yếu ớt, trong màn đêm yên tĩnh càng đặc biệt rõ ràng, Hàn Phỉ sững sờ, có chút cảnh giác hô: "Người nào? Người nào ở bên ngoài?"

"Hàn cô nương, Vương gia muốn gặp ngươi."

Hàn Phỉ ngay lập tức kinh sợ đến ngã sấp xuống giường, nàng nhanh chóng bò dậy, vội vàng chỉnh sửa y phục, mở ra cửa, đã nhìn thấy hai nam nhân như Môn thần đứng ở ngoài cửa. Hàn Phỉ chần chờ nhìn cả hai người hoàn toàn xa lạ, nói: "Các ngươi là ai?"

Linh Tam mặt không hề cảm xúc nói: "Hàn cô nương, chủ nhân có lệnh, mời cô nương theo chúng ta một chuyến."

Hàn Phỉ không lập tức tin tưởng, mà phòng bị nói: "Chủ nhân? Chủ nhân của các ngươi là ai?"

Linh Tứ ngữ khí có chút không kiên nhẫn, thúc giục nói: "Theo chúng ta đi một chuyến liền rõ."

Hàn Phỉ lui lại một bước, nói thẳng: "Các ngươi đi đi, đêm khuya xông vào hoàng cung là tử tội, các ngươi nếu bị phát hiện nhất định sẽ bị bắt đấy, mau đi đi."

Linh Tứ nhíu mày, nói: "Nơi này người có thể bắt chúng ta còn chưa tồn tại."

Trong giọng nói còn mang theo vẻ kiêu ngạo.

Linh Tam cau mày, nói: "Linh Tứ, ngươi đừng nhiều lời."

Linh Tứ im lặng, không nói lời nào. Linh Tam từ trong ngực lấy ra một vật, Hàn Phỉ xem xong, vẻ mặt trong nháy mắt biến đổi.

"Hàn cô nương hiểu chưa? Chủ nhân muốn gặp ngươi, đừng lãng phí thời gian."

Hàn Phỉ lập tức đi ra khỏi phòng, nói thẳng: "Làm sao để tới đó? Lối đi kia đã bị người tuần tra canh gác, chúng ta phải bò hay là bay qua?"