Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 758: Hai hàn phỉ



Đau đớn khiến gương mặt nguyên thân vốn có một tia hồng hào lại một lần nữa trở nên trắng bệch, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, cả người giống như vừa được vớt ra khỏi nước vậy. Thì ra, nguyên thân đã có ý thức từ trước, nghe thấy Hàn Phỉ cùng Dần Phỉ đại sư nói chuyện vô cùng rõ ràng, sau khi biết được quái vật trong bụng đã được cứu, nàng ta liền thất vọng, ngay cả uống thuốc phá thai cũng không thể gϊếŧ đứa bé này, nhưng đợi đến lúc nghe thấy bọn họ nói quái vật này sắp sinh ra, nguyên thân đã trực tiếp rơi vào tuyệt vọng.

Nguyên thân căn bản không thể tưởng tượng được một quái vật như thế sẽ muốn xuất sinh như thế nào! Nàng ta không muốn sinh ra một quái vật! Vì thế sau khi Hàn Phỉ cùng Dần Phỉ đại sư rời khỏi, nguyên thân trực tiếp liền rời đi, nàng ta nhất định phải gϊếŧ đứa bé này!
Thân thể gầy yếu của nguyên thân chỉ còn dư lại một ý niệm như vậy, hoàn toàn không để ý đến nhưng chuyện khác, vào lúc đang lảo đảo chạy đi, nguyên thân thế mà lại có thể đột phá được phòng tuyến, phá tan được pháp chướng nhãn của Dần Phỉ đại sư, trực tiếp chạy ra.

Người đầu tiên phát hiện ra nguyên thân là một cung nữ, lập tức liền gọi người đi bẩm báo Hoàng Thượng, nữ nhân mất tích đã lâu rốt cuộc cũng tìm được!

Hàn Phỉ căn cứ théo dấu vết mà nguyên thân lưu lại để truy tìm, thế nhưng sau khi nàng nhìn thấy vết chân đã trực tiếp phá tan chướng nhãn pháp mà biến mất, lòng nàng lập tức chìm xuống. Làm sao lại có thể chạy trốn xa như vậy! Đều do nàng bất cẩn, không để ý đến việc đối phương sẽ tỉnh lại nhanh như thế. Hàn Phỉ cắn răng một cái, đuổi theo.
Lúc Bách Lý Mân Tu vội vã chạy tới, đã nhìn thấy 'Hàn Phỉ' cầm trong tay một cây kéo, đang la hét.

"Đi ra! Các ngươi đều đi ra! Đi ra! Đừng tới đây! Đừng có tới gần ta!"

Giờ khắc này, toàn bộ gương mặt của nguyên thân trở nên vặn vẹo dữ tợn, dưới sự đau đớn dằn vặt, thần trí của nàng ta đã không còn tỉnh táo, cũng không biết giờ khắc này mình giống như một người điên.

Lúc nguyên thân nhìn thấy Bách Lý Mân Tu, lập tức trấn định lại, nước mắt tuôn ra, hô: "Bách Lý, Bách Lý là chàng sao.."

Các thái giám, cung nữ xung quanh lập tức phát hoảng, đây là lần đầu tiên có người gọi thẳng họ của Hoàng Thượng, quả nhiên nữ tử này không bình thường a.

Bách Lý Mân Tu phất tay khiến toàn bộ mọi người lui ra, chỉ lưu lại một mình, hắn chậm rãi tiến lên, nói: "Nàng thả dao găm xuống đã, ta ở đây."
Nguyên thân nhìn Bách Lý Mân Tu, nước mắt mông lung, bàn tay nắm dao găm cũng run rẩy, thế nhưng nàng ta vẫn không hề buông ra, mà nói: "Ta, ta không muốn đứa bé này, giúp ta một chút, giúp ta một chút!"

Bách Lý Mân Tu ngẩn ra, nói: "Nàng đang nói cái gì thế?"

Nguyên thân nói năng lộn xộn: "Đứa bé này không phải loài người, không phải! Nó là một con quái vật!"

Bách Lý Mân Tu tiến lên vài bước, nói: "Mặc kệ nàng muốn làm gì, trước đem buông dao ra đã, đừng thương tổn chính mình, được không?"

Nguyên thân lắc đầu một cái, sau đó hướng mũi dao vào cái vụng tròn vo của mình, nói: "Chàng không giúp ta, ta liền tự mình gϊếŧ nàng!"

Trái tim Bách Lý Mân Tu lập tức căng thẳng, nói: "Chờ chút! Ta giúp nàng!"

Nguyên thân giật mình, nói: "Thật, thật sao?"

Vì muốn khống chế lại tâm tình của 'Hàn Phỉ', Bách Lý Mân Tu cái gì cũng thuận theo nàng. Có lẽ thần tình trên mặt Bách Lý Mân Tu quá mức chân thật, nguyên thân chậm rãi thư giãn xuống, nói: "Chàng sẽ thật sự giúp ta sao.."
"Thật."

Bách Lý Mân Tu thừa dịp 'Hàn Phỉ' không chú ý lập tức giành lại dao găm trong tay nàng, nói: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, tin tưởng ta."

Nguyên thân oa một tiếng khóc lên, ôm lấy cánh tay Bách Lý Mân Tu, khóc sướt mướt nói: "Bách Lý, Bách Lý, chàng nhanh gϊếŧ quái vật này đi, van cầu chàng!"

Nước mắt của nguyên thân rơi xuống như chuỗi trân châu bị đứt dây, ngữ khí tràn đầy vẻ khẩn cầu Bách Lý Mân Tu, giống như hài tử trong bụng không phải là con nàng.

Bách Lý Mân Tu sợ nàng lại lần nữa kích động mà làm ra chuyện gì, liền gật đầu đáp lại, nói: "Nàng đừng kích động, nàng không muốn đứa bé này, vậy thì không muốn."

Nguyên thân vồ lấy bàn tay đang cầm dao găm của Bách Lý Mân Tu, nói: "Hiện tại, lập tức động thủ! Đâm vào đi!"

Bách Lý Mân Tu kinh ngạc nói: "Nàng.."
"Lập tức động thủ a!"

Nguyên thân căn bản không thể tiếp tục chờ đợi, bởi vì giờ khắc này, nàng đã cảm nhận được trong bụng truyền đến từng cơn đau nhức, tựa hồ thứ bên trong đã cảm nhận được nguy hiểm, dường như muốn giãy dụa xuất sinh. Tuyệt đối không thể sinh nó ra!

Nguyên thân cầm lấy tay Bách Lý Mân Tu, thừa dịp hắn chưa lấy lại tinh thần, liền muốn trực tiếp đâm vào trong bụng, đúng lúc này, không biết từ chỗ nào bay tới một viên đá, trực tiếp đánh vào trên tay nàng ta, nguyên thân đau đến phải rít lên một tiếng, buông tay ra.

Hàn Phỉ thở hổn hển xuất hiện, ánh mắt băng lãnh nhìn chăm chú nguyên thân. Bách Lý Mân Tu cũng nhìn sang, lúc nhìn thấy Hàn Phỉ liền hơi kinh ngạc, một luồng khí tức quen thuộc tự nhiên mà sinh ra.

Hàn Phỉ đứng thẳng người, từng bước một đi tới, thân thể vốn mập mạp bởi vì mất máu quá nhiều mà đã gầy đi không ít, nhưng vẫn có vẻ hơi đầy đặn. Vì thế giờ khắc này Hàn Phỉ cũng không phải người mà mọi người quen biết trước kia.
Mà Bách Lý Mân Tu, cũng không lập tức nhận ra nàng. Chẳng qua là khi Hàn Phỉ đứng ở nơi đó, một loại cảm giác quen thuộc trào lên trong lòng hắn, không thể tiêu tan.

Lúc nguyên thân nhìn thấy Hàn Phỉ xuất hiện, thân thể cũng bắt đầu run rẩy, nàng ta ôm thật chặt cánh tay Bách Lý Mân Tu, hận không thể thu nhỏ bản thân lại để trốn đi, trong mắt tràn đầy kinh sợ.

"Đừng có tới đây, ngươi đừng có tới đây!"

Hàn Phỉ lạnh nhạt, nói: "Nếu như ngươi không muốn chết, thì đừng đào tẩu."

Hàn Phỉ không có ý định gϊếŧ nàng ta, dù đã biết rõ thân thể kia vốn dĩ là của nàng, cũng chưa từng có suy nghĩ đoạt lại, bởi vì nàng đã có vật chứa, không cần đến thân thể kia nữa. Nàng muốn cho nguyên thân một cơ hội được sống tiếp. Thế nhưng lúc nhìn thấy nguyên thân lại một lần nữa muốn cầm dao găm đâm vào bụng, ý niệm này liền triệt để tiêu tan.
Hàn Phỉ không thể tha thứ cho nguyên thân một lần lại một lần nỗ lực thương tổn bảo bảo, đây là ranh giới cuối cùng của một người mẹ.

Ánh mắt Bách Lý Mân Tu nhìn hai Hàn Phỉ, trong lúc nhất thời, giống như bị mê hoặc.

Hàn Phỉ từng chữ từng chữ nói: "Đến đây với ta."

Nguyên thân liều mạng lắc đầu, nói: "Không, không, không, không muốn, đây không phải là hài tử của ta, không phải! Ngươi cút đi!"

Hàn Phỉ cười lạnh một tiếng, thân ảnh lóe lên, trực tiếp bắt lấy cánh tay của nguyên thân, muốn lôi nàng ta đi, nguyên thân rít lên một tiếng, liều mạng hô: "Buông tay! Buông tay a! Bách Lý, Bách Lý, chàng mau cứu ta, chàng mau cứu ta, nàng muốn gϊếŧ ta!"

Bách Lý Mân Tu cũng không nhịn được nữa, trực tiếp giữ lấy cổ tay Hàn Phỉ, nói: "Ngươi là ai?"

Hàn Phỉ chầm chậm quay đầu lại, từ khi xuất hiện đến bây giờ, lần đầu tiên nagf chăm chú nhìn Bách Lý Mân Tu, từng chữ từng câu mở miệng.
"Tiểu Bạch, ngươi cho rằng.. Ta là ai?"

Rõ ràng là ngữ khí vô cùng bình tĩnh, nhưng cũng có một trận khí thế không thể coi thường xông vào mũi. Đây, như là hỏi ngược lại, như là nghi vấn.

Mà cổ họng Bách Lý Mân Tu siết chặt, một ý nghĩ hiện lên.

"Ngươi là.. Hàn Phỉ."