Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 710: Bàng Thiện quân, trở về!​



Ý cười nới khóe miệng Hàn Phỉ càng sâu, nói: "Hậu nhân chín quân?"

Bàng Ngụy Tân nhấc ngẩng đầu, nói: "Đúng, chính là ta! Xem ra ngươi cũng có chút hiểu biết, ta chính là hậu nhân của Bàng Thiện quân thuộc chín quân, sao nào! Ngươi rốt cục đã rõ thân phận của ta rồi sao? Vì thế ta không thể nào phục tùng ngươi!"

Hàn Phỉ không nói lời nào.

Bàng Ngụy Tân đột nhiên có chút yếu thế, lại lắp ba lắp bắp nói: "Ta, ta nói thật đấy! Lão tổ tông sẽ không đồng ý cho ta tùy tiện trung thành với một người nào hết! Dù ngươi có rất lợi hại, dù ngươi nói có hay đến mấy cũng không thể nào!"

Hàn Phỉ im lặng lắng nghe, nhìn thiếu niên luống cuống mặt đỏ tai hồng, đột nhiên cảm thấy, Bàng Ngụy Tân này cũng có chút đáng yêu.

"Ai, ta nói, ngươi là sợ lão tổ tông của ngươi sẽ không đồng ý sao?"

"Đúng! Vì thế ngươi đừng miễn cưỡng ta!"

Hàn Phỉ dài giọng, nói: "Vậy, nếu như lão tổ tông ngươi đồng ý thì sao?"

Bàng Ngụy Tân vung vung tay, nói: "Không thể! Sẽ không! Trừ phi là thần nữ, nếu không thì không thể! Ngươi đã nghe nói qua chín quân thì hẳn là biết, chín quân là thủ hạ dưới trướng thần nữ, tuyệt đối sẽ không phục tùng thống lĩnh thứ hai, ta tuyệt đối sẽ không để vinh diệu của chín quân mất trong tay ta! Ngươi tuyệt vọng đi!"

Nói xong lời nói này, Bàng Ngụy Tân nhất thời cảm thấy mọi áp lực trong lòng mình đều biến mất, tâm tình vốn có chút dao động cũng trở nên cũng kiên định hơn.

Đúng thế, vì ngăn ngừa lão tổ tông trách cứ, hắn không thể nghe theo lời người đàn ông này nói! Bàng Ngụy Tân cẩn thận nhắc nhở chính mình.

Ngay lúcBàng Ngụy Tân muốn đổi sang một phương thức khác để nói chuyện với Hàn Phỉ, thì nàng mở miệng.

"Binh sĩ Long Y, Khôi Chính, Phó Hưng, Hạ Hầu, Bàng Thiện, Man Bang, Vũ Bá, Ngu Tường, Thủy Vân, thần quang vĩnh viễn không bao giờ diệt."

Sắc mặt Bàng Ngụy Tân dần biến đổi, ngay cả con ngươi cũng suýt nữa rơi xuống đất, hắn vươn ngón tay, chỉ vào Hàn Phỉ, ngươi, ngươi nửa ngày, vẫn không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Hàn Phỉ hơi mỉm cười, nói khẽ: "Ngụy Sa, ta không nghĩ tới, người kế nhiệm ngươi lại là một tên tiểu gia hỏa như thế, chẳng lẽ, đây là thử thách ngươi cho ta sao? A, tiểu quỷ tự đại."

Hàn Phỉ nói xong câu đó, nhẹ nhàng lau đi tầng ngụy trang trên mặt mình, màu da trắng nõn dần dần lộ ra, dung nhan tuyệt thế bị che lấp đi cũng dần xuất hiện.

Đầu óc Bàng Ngụy Tân một mảnh trắng xóa, chỉ còn dư lại một bức tranh, bức tranh đó còn đang được cất giữ trong hầm ngầm, thứ cuối cùng gia gia để lại cho hắn, đó là một bức tranh vẽ rất nhiều người.

【 Tiểu Tân, ngươi phải nhớ kỹ, chúng ta đều là thủ hạ của thần nữ, dù đã trải qua ngàn năm, điều này cũng sẽ không thay đổi)

【 Gia gia, tại sao thần nữ còn chưa tới tìm chúng ta)

【 Tiểu Tân, thần nữ a, vẫn luôn ở bên chúng ta, chỉ cần trong lòng có thần quang, vậy thì thần nữ sẽ một mực ở đây, mà chúng ta, chỉ cần chờ đợi người triệu hoán, thế là đủ rồi)

【 Gia gia, nếu gặp được thần nữ thì cháu nên làm gì)

【 Ha ha, Tiểu Tân a, ngươi không cần làm cả, cứ làm theo trái tim mách bảo là tốt rồi, thần quang cùng tín niệm, luôn tồn tại cùng ngươi)

Làm theo trái tim mách bảo..

Bàng Ngụy Tân chậm rãi quỳ một chân xuống, trong ánh mắt bên là một mảnh mê man, giống như không còn nhìn thấy cái gì, hoặc như là, chỉ còn dư lại đạo thân ảnh trước mặt này.

Gương mặt, thần thái, dáng người kia, từng chút một chồng khít lên hình ảnh trong bức tranh.

Thanh âm có chút non nớt của Bàng Ngụy Tân chậm rãi vang lên.

"Thuộc hạ, khấu kiến bệ hạ."

Mà Hàn Phỉ chỉ nhẹ nhàng nói: "Bàng Thiện, hoan nghênh trở về."

Đêm đó, Linh Thiểu Thiên lăn lộn khó ngủ, trong lòng luôn cảm thấy không được an tâm, có một loại cảm giác nguy hiểm mơ hồ, nhưng lại nghĩ không ra là có chuyện gì, chỉ là cảm thụ này làm hắn không thể ngủ được.

Sau đó, Linh Thiểu Thiên vươn mình rời giường, hướng về phía cửa hô: "Mang người tới đây cho ta!"

Người đứng ngoài cửa nghe được mệnh lệnh lập tức đi làm việc.

Linh Thiếu Thiên mặc quần áo vào, đi ra khỏi gian phòng, tiến vào mật thất, mà nơi đó đã có người bị đè quỳ trên mặt đất.

"Nói đi, tình hình ở Vũ Châu thành kia đến cùng là thế nào?"

Người quỳ trên mặt đất vội vã mở miệng: "Khởi bẩm thiếu phủ chủ! Tình hình trong Vũ Châu thành đã vượt qua dự liệu của chúng ta! Đối phương vô cùng khoa trương, trực tiếp giam giữu người của chúng ta lại! Hơn nữa còn dạy dỗ bọn họ một trận!"

Linh Thiểu Thiên sầm mặt lại, nói: "Không báo cho chúng biết tên Lăng Minh Phủ ta sao?"

"Báo! Nhưng đối phương không quan tâm chút nào! Thậm chí còn càng thêm khoa trương!"

Linh Thiếu Thiên đập bàn thật mạnh, nói: "Vũ Châu thành đã trắng trợn không kiêng dè như thế sao? Không thèm để Lăng Minh Phủ ta vào trong mắt? Đây rõ ràng chính là khiêu khích!"

"Thiếu phủ chủ, chúng ta nên cho bọn chúng một bài học! Nhưng Vũ Châu thành đã hoàn toàn khác so với trước đây!"

"Khác cái gì? Chẳng qua chỉ là một thành trấn hoang phế bị người vứt bỏ a!"

"Nhưng.. dù sao bọn họ cũng đã đánh bại hai đội quân của Hồng Cội cùng Đâm Long, bọn họ nắm giữ thực lực có thể đối kháng với quân đội."

Nói tới chỗ này, Linh Thiếu Thiên trầm mặc một hồi, nói: "Các ngươi tìm hiểu kĩ chưa? Thật sự là bị bọn họ tự tay đánh bại sao? Không phải là có người ở sau lưng ra tay đấy chứ?"

"Chuyện này.. Thuộc hạ không rõ."

Trong nháy mắt, một chén trà bay đến, mạnh mẽ nện vào đầu người kia, trong nháy mắt liền sưng lên một cục, nhưng người kia giận mà không dám nói gì, sợ hãi rụt rè tiếp tục quỳ ở đó.

Linh Thiếu Thiên bình phục lại tâm tình đang táo bạo của mình, nói: "Đúng là lũ phế vật! Ta để cho các ngươi mang nhiều người như vậy đi dò xét, đi tìm ra thế lực của Vũ Châu thành cho ta, thế mà các ngươi lại mang về cho ta một đáp án như thế? Nhân mã bị tóm, ngay cả chút tin tức cũng không điều tra ra được? Ta còn cần các ngươi để làm gì hả?"

"Cầu xin thiếu phủ chủ tha mạng! Thật sự là Vũ Châu thành này quá thần bí, những người này không biết chyaj ra từ xó xỉnh nào, từng kẻ còn mạnh mẽ đến kỳ cục! Trình độ chiến đấu của họ cũng rất cao, hơn nữa còn có hiệu suất đồng bộ vô cùng cường đại, mọi cử động giống như đều đã được trải qua huấn luyện, thuộc hạ cả gan suy đoán, trong Vũ Châu thành, không chỉ có một đội quân.."

Lại là một chén trà bay đến.

"Suy đoán, suy đoán! Ta cần suy đoán thì có ích lợi gì? Cái ta muốn là chứng thực! Cái gì mà quân đội, ngươi cho rằng quân đội dễ tìm như vậy à! Nhất định có gì đó quái lạ! Nơi này nhất định còn có người khác tham dự! Điều tra rõ ràng cho ta!"

"Thuộc, thuộc hạ còn một tin tức khác có độ tin cậy rất cao.."

"Nói! Đừng có dông dài!"

"Đó, đương gia Hác gia, Hác chưởng quỹ.. hình như là ở Vũ Châu trong thành.."

Linh Thiếu Thiên lập tức kinh ngạc, nói: "Hác Mỹ?"

"Đúng, đúng, đây là tin tức thuộc hạ nhận được, có rất nhiều người nhìn thấy một nữ nhân tướng mạo vô cùng xinh đẹp đi theo phía sau thành chủ đeo mặt nạ, nhìn rất giống Hác chưởng quỹ.."

Linh Thiếu Thiên trầm mặc, sắc mặt xuất hiện vẻ suy tư, hắn híp mắt, nhớ lại nữ nhân phong tình vạn chủng kia, trái tim vẫn không nhịn được mà đập loạn xạ. Không thể phủ nhận, đó thật là một nữ nhân vô cùng câu dẫn tâm tư nam nhân.

Nếu không phải hắn giữa đường xảy ra sự cố, cũng sẽ lấy nữ nhân này, theo đó còn có toàn bộ tiền tài của Hác gia.