Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 676: Lần đầu đã thành công​



Hồng Cội hăng hái chỉ huy các binh sĩ tiến hành công kích đạn pháo, vẻ đắc ý trên mặt không thể kiềm chế được.

Thành thật mà nói, cả hai máy bắn pháo này là nghĩa huynh tặng cho hắn, thứ này dùng rất khá, xem như hàng cao cấp, không có mấy đội quân được phân phối, chỉ có những đội quân đỉnh cấp mới có thể giữ lại, lực sát thương cường đại không nói, còn có thể chấn nhiếp địch nhân, vì thế mà cung không đủ cầu. Một cái máy bắn pháo như thế có giá trị vạn lạng hoàng kim, tiêu hao bao nhiêu tâm huyết của các công tượng đỉnh cấp!

Dựa theo đẳng cấp mà nói, quân đội của Hồng Cội căn bản không xứng với vũ khí có lực sát thương cường đại như vậy! Đừng nói hai cái, ngay cả một cái cũng không thể có! Nếu không phải nghĩa huynh thần thông quảng đại, lén lút đưa cho hắn hai cái máy dù bị đào thải, nhưng vẫn có thể sử dụng, thì sợ là đời này hắn cũng sờ không được!

Cũng bởi vì cái máy bắn pháo này đã bị đào thải, nên độ chính xác cũng đã giảm đi rất nhiều, có điều Hồng Cội cũng không để ý, hắn chính là muốn dùng thứ này để dọa lũ người trong thành, làm cho những con rùa đen rút đầu này thấy sự lợi hại của hắn! Tốt nhất cứ thế mà ngoan ngoãn bó tay chịu trói, mở cổng thành ra, để cho hắn đi vào cướp đoạt, tiện thể bắt mỹ nhân đi!

Hồng Cội càng nghĩ càng hưng phấn, có thể không tốn một mạng người nào đạt được mục đích của mình cớ sao lại không làm đây, chuyện đánh đấm, là cách của lũ người dã man a!

"Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút! Tiếp tục bỏ thêm đạn dược vào a! Dọa cái đám rùa đen kia tè ra quần cho ta!"

Hồng Cội ồn ào la hét, nhưng thủ hạ của hắn chạy tới lớn tiếng nói: "Báo cáo tướng quân! Đạn dược không đủ!"

Hồng Cội tức giận, hỏi: "Cái gì? Sao lại không đủ đạn dược? Một rương đạn dược kia đâu?"

Lúc nghĩa huynh của hắn đưa tới pháo máy, còn tiện thể cho hắn một rương đạn dược đấy!

Tên lính có chút sợ hãi nói: "Lần trước tướng quân vì muốn thu được nụ cười của phu nhân, đã coi đạn dược là pháo hoa bắn hết rồi!"

Hồng Cội ngây ngốc, ngầm lại tựa hồ đúng là có chuyện như thế, lập tức sắc mặt liền không vui, nói: "Sao hả? Bắn cho phu nhân vui thì đáng bắn! Những người này cũng không xứng với nhiều đạn pháo như vậy! Thu đại pháo lại cho ta, người bên trong e là cũng đã bị hù chết, sợ mất mật rồi! Vì thế chúng ta cứ vọt thẳng vào là tốt rồi!"

"Vâng, tướng quân!"

Hai máy bắn pháo còn không chưa kịp diệu võ dương oai xong đã bị kéo về, lúc này, trên tường thành đột nhiên truyền đến một tiếng cười lớn, tiếng cười chất phác, cách xa như vậy cũng truyền tới, còn vô cùng to rõ.

"Haha haha, đạn pháo của các ngươi đã dùng xong rồi đúng không? Ôi nha, cười chết Bàn gia ta! Hai cái Tiểu Pháo như vậy còn chưa làm sứt được chút tường thành này đâu, môt chút cũng không có nha! Là tới làm trò cười à!"

Lưu Tam Pháo một khi đã cười nhạo người, thì giọng nói kia thật là làm người ta hận đến nghiến răng, vì thế Hàn Phỉ vô cùng vui vẻ đem việc khiêu khích giao cho tên mập, chính mình lui ra làm hậu trường.

Hình thể to khỏe của Lưu Tam Pháo đặt trên tường thành liền vô cùng dễ thấy, muốn không chú ý đến cũng khó, vì thế Hồng Cội giương mắt đã nhìn thấy, lập tức tức giận quát to một tiếng, nói: "Người nào ở nơi đó?"

Lưu Tam Pháo chống nạnh, nói: "Tất nhiên là cha ngươi nha!"

Hồng Cội vô cùng tức giận, lập tức liền rút bội kiếm ra, nói: "Đồ con rùa đen kia rốt cục cũng chịu đi ra rồi à? Nhìn ta chặt đầu ngươi làm cầu đá đây!"

Lưu Tam Pháo không chút khách khí cười nói: "Này, đạn pháo của ngươi đánh xong thật rồi đấy hả? Đại pháo của chúng ta còn chưa lên đâu!"

Hồng Cội cũng cười, xem thường nói: "Đại pháo? Ngươi biết cái gì là đại pháo không? Ngươi biết cái gì! Tên nhà quê!"

Lưu Tam Pháo cũng tức giận, hắn vung tay trái lên, lập tức phía bên trái hắn, cơ quan có vỏ ngoài đen thùi xấu xí kia đột nhiên xuất hiện ba nòng pháo.

Hồng Cội nhìn thấy, nhất thời câm như hến.

Lưu Tam Pháo còn cảm thấy không đã ghiền, tay phải vung lên, bên phải cũng xuất hiện ba nòng pháo khác.

Trong lúc nhất thời, sáu khẩu pháo rất lớn, cùng nhau chỉ thẳng hướng Hồng Cội.

Giờ khắc này, Hồng Cội đầy người mồ hôi lạnh, nhưng hắn vẫn cố phủ định những vật kia là pháo máy, những tên nhà quê kia làm sao có thể nắm giữ cũ khí cao cấp như vậy được! Còn có sáu cái! Đây tuyệt đối là không thể! Đúng, cái này nhất định là giả! Đối phương đang muốn đe dọa bọn họ!

Hồng Cội lớn tiếng nói: "Lấy ra chút đồ chơi giấy đó làm gì! Hồng Cội ta cũng không phải là kẻ nhát gan!"

Lưu Tam Pháo lập tức quay đầu nhìn về phía Hàn Phỉ, trong mắt có ý dò hỏi, được Hàn Phỉ gật đầu, Lưu Tam Pháo càng thêm hưng phấn, lớn tiếng hô: "Các huynh đệ, nạp đạn!"

Lúc này, Lâm Đình Tư đứng ở bên cạnh Hàn Phỉ lo lắng hỏi: "Tên mập hiện tại hưng phấn như thế, Hàn cô nương, ngài muốn để hắn tùy ý làm sao?"

Hàn Phỉ cười nói: "Tâm lí tên mập còn cường đại hơn chúng ta nghĩ đấy, yên tâm đi."

Lâm Đình Tư không thể làm gì khác hơn là im lặng, thành thật mà nói.. tay trái vung lên, đạn pháo đi ra, tay phải vung một cái, uy phong lẫm liệt, điệu bộ này.. thật khiến người ta ước ao, uy phong cực kì nha!

Hồng Cội vẫn đang nỗ lực thuyết phục bản thân tất cả là giả, vì thế hắn trực tiếp hạ lệnh cho các binh sĩ nhằm phía cổng thành, muốn phá vỡ cảnh cổng.

Lúc tên mập tràn đầy phấn khởi muốn hạ lệnh nã pháo, Hàn Phỉ nhàn nhạt nói một câu: "Hướng về chỗ ít người mà bắn."

Tên mập ngẩn người, tuy không hiểu, nhưng vẫn nghe theo.

"BÙM!"

Theo đạn pháo nổ, bùn đất bay tung, người ở gần trực tiếp bị nổ tan xác, tất cả mặt đất cũng rung động, bụi đất tung bay, không khí cũng đục ngầu, tai cũng trở nên ong ong, mà trên mặt đất, đã xuất hiện một cái hố có đường kính vô cùng khủng bố.

Hồng Cội như lạc vào cõi mộng, lập tức liền từ ngã từ trên ngựa xuống, một màn phát sinh trước mắt giống như nằm mơ, đất đá bị bắn phá cũng bay tới trên mặt hắn, còn có mảnh vỡ bay qua, cắt ra trên mặt hắn một vết thương dài.

Hồng Cội ngã xuống đất, ngón tay cũng run cầm cập, lắp ba lắp bắp nói: "Đây, cái này, đây là pháo, đạn pháo thật.."

Trong khoảnh khắc, nửa người dưới của Hồng Cội nóng lên, một mùi hôi thối tuôn ra, chất lỏng màu vàng trực tiếp làm ướt quần hắn, mà những binh lính được gọi là quân đội của hắn giờ khắc này đều bị dọa phát sợ, đứng im không dám động đậy.

Giờ khắc này, không chỉ đám người Hồng Cội bị hù dọa, ngay cả Lưu Tam Pháo phóng ra mệnh lệnh cũng dọa cho phát khiếp, thịt mỡ cả người cũng trở nên căng thẳng, sắc mặt kinh ngạc vạn phần, lắp ba lắp bắp nói: "Ông trời a, cái này, đây là vật gì a! Ông trời của ta ơi! Đại vũ khí a!"

Hàn Phỉ đối với kết quả này hết sức hài lòng, vốn dĩ nàng chỉ là thử nghiệm vẽ ra mà thôi, cũng chỉ giảng giải một hồi với các công tượng, không nghĩ tới những công tượng Man Diệp mang theo đều là hảo thủ, chỉ giảng giải một chút vậy mà thật sự có thể làm ra được, thậm chí còn hoàn thiện những chỗ nàng còn thiếu sót.

Không thể không nói, một nghề cho chín còn hơn chín nghề.

Có thể làm ra đến hiệu quả này, đã đủ.

Nhưng Hàn Phỉ không biết là, một lần đạn pháo này, đã hoàn toàn mở ra một thời đại mới, một thời đại tràn ngập máu tanh cùng bạo lực.