Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 492: Tần Hoàng Băng Hà



Hàn Phỉ tất nhiên biết rõ người trong miệng Tần Triệt là ai. Hồi chuông tang kia, chính là thông báo Tần Hoàng đã ly thế. Mà Tần Hoàng, chính là ác mộng của Tần Triệt. Hàn Phỉ không biết hình dung như thế nào về tâm tình của mình, nàng trầm mặc một hồi, cuối cùng đưa tay ra, chậm rãi đặt trên lưng hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, nói: "Không sao, chàng đã được giải thoát."

Đúng thế, giải thoát, triệt để giải thoát. Hay là nói, người cảm thụ sâu sắc nhất về cái chết của Tần Hoàng, chính là Tần Triệt. Hàn Phỉ thậm chí cảm thấy, lúc đó mình không nên cho Tần Hoàng uống tâm hoàn, vậy Tần Hoàng cũng sẽ không đơn độc triệu kiến Tần Triệt, trong quá trình này, Tần Hoàng nhất định là sẽ kể một ít chuyện, mới khiến Tần Triệt biến thành dáng vẻ yếu đuối như vậy.

Hai tay Tần Triệt ôm lấy Hàn Phỉ càng thêm dùng lực, đầu càng chôn sâu trên vai nàng, hơi thở nóng rực, phun vào vành tai mẫn cảm của Hàn Phỉ, làm trái tim nàng không nhịn được mà rung động.

Hàn Phỉ cảm thấy hắn ôm cũng có chút lâu rồi, nhân tiện nói: "Tần Triệt, chàng trước tiên buông ta ra, chúng ta nói chuyện."

Hàn Phỉ thử đẩy hắn một hồi, lực đạo rất nhẹ, đương nhiên là không có tác dụng gì, lúc này Tần Triệt mở miệng: "Mập mạp, nếu như ta biến trở về dáng vẻ không quen biết nàng, nàng còn làm bạn với ta nữa không?"

Hàn Phỉ sững sờ, ngay cả động tác đẩy hắn ra cũng dừng lại, nàng chậm chạp nói: "Chàng có ý gì?"

"Nói cho ta biết, nàng có làm bạn với ta không?"

"Cái gì gọi là biến trở về dáng vẻ không quen biết ta, Tần Triệt, chàng nói cho rõ ràng."

Tần Triệt đem đầu chôn càng sâu, ngay cả ngữ khí trong lời nói cũng rầu rĩ: "Mập mạp, ta có hai nhân cách, ngay cả ta cũng không có cách nào khống chế một" bản thân "khác, mà nhân cách kia, hiện tại lại quên nàngi, tên khốn kia, cái thứ rác rưởi, cứ như vậy bị một nữ nhân thối tha làm cho mất trí nhớ, vì thế, vì thế.. Mập mạp, nàng sẽ không rời đi chứ? Dù cho người kia không nhớ rõ nàng, nàng cũng sẽ không đi, đúng không?"

Hàn Phỉ trầm mặc một hồi, nàng nhớ lại Tần Triệt lúc mất đi ký ức kia, nhớ đến Điệp Y, một cỗ buồn bực mất tập trung xông tới. Nàng cũng không muốn hưởng thụ cảm giác mặt nóng dán lên mông lạnh, nếu như tên Tần Triệt đáng chết kia vẫn ở trước mặt nàng biểu hiện sự thân mật cùng Điệp Y, nàng không chắc đến lúc nào sẽ tiêu sái rời đi, hiện tại không đi chẳng qua là bởi vì còn lo lắng hắn không thể ứng đối với thân phận mình, bây giờ nhìn lại, tựa hồ đã thích ứng rất tốt rồi.

Tần Triệt thấy Hàn Phỉ vẫn thật lâu không nói gì, lập tức liền có chút sốt ruột, liên tục dùng đầu cọ cọ vào cổ Hàn Phỉ, động tác vô cùng ấu trĩ cùng bất đắc dĩ, giống như một hài tử đang làm nũng vậy.



"Mập mạp, nàng sẽ không rời đi đúng không? Nàng nói cho ta biết, nàng mau nói cho ta biết!"

Hàn Phỉ cảm giác đầu có chút đau, nhất là bây giờ Tần Triệt lại đang làm ra chuyện hoàn toàn không giống hắn lúc bình thường, Hàn Phỉ cảm thấy.. mình thật là nhẹ dạ. Gay go! Người đàn ông này lại dối trá!

Ngữ khí Hàn Phỉ mang theo vẻ bất đắc dĩ nói: "Tần Triệt, chàng trước tiên buông tay ra."

"Ta không buông! Nếu buông tay ra, nàng nhất định sẽ từ chối ta, mập mạp, ta biết rõ nàng đã thay đổi, ta biết rõ."

Lần này, tâm tình trên mặt Hàn Phỉ đều biến mất, nàng không nghĩ tới Tần Triệt sẽ nhạy cảm như vậy.

"Thay đổi chỗ nào?" Hàn Phỉ hỏi ngược lại.

Bàn tay Tần Triệt đặt trên eo Hàn Phỉ chậm rãi siết chặt, kéo ngắn khoảng cách giữa hai người, khuôn mặt hai người dựa vào rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, Hàn Phỉ không quá quen thuộc khoảng cách như vậy, thoáng quay sang một bên, ánh mắt Tần Triệt lóe lên một tia ngột ngạt.

"Mập mạp, ta biết rõ nầng đã thay đổi, ta bắt đầu sợ nàng như vậy."

Hàn Phỉ hé miệng.

"Mập mạp, trong mắt nàng không chỉ có mỗi ta nữa, nàng còn có thứ gì đó, mà những thứ đó, ta không thể tiếp xúc được."



Hàn Phỉ há há mồm, muốn nói cái gì lại thôi, cuối cùng trầm thấp thở dài một hơi, nói: "Tần Triệt, chàng biết, ta không thể mãi mãi giống như trước, toàn bộ thế giới chỉ có chàng."

Đây là điều Hàn Phỉ luôn một mực tránh đề cập đến, nhưng nó luôn tồn tại ở đó. Nàng khôi phục ký ức, nàng liền không còn là Hàn Phỉ đơn thuần thuần túy như trước nữa. Cơ thể nàng nắm giữ hai đoạn nhân sinh hoàn toàn khác biệt, sự dung hợp dẫn đến tính cách của nàng đều có biến hóa, nhưng biến hóa này cũng không rõ ràng, thậm chí ngay cả Hàn Phỉ cũng không cảm thấy được, tất cả mọi chuyện cũng vô cùng thuận theo tự nhiên, những người đi theo bên cạnh nàng cũng không phát giác ra. Nếu nói có điều bất đồng lớn nhất, thì đó chính là Tần Triệt. Người ngàn năm trước nàng yêu, đồng ý cùng sát cánh chiến đấu, cùng đồng sinh cộng tử, là Hàn Linh. Là Thần vệ Hàn Linh, người đã bỏ qua tất cả bảo hộ nàng, làm bạn với nàng, cùng trưởng thành với nàng, chưa bao giờ bỏ rơi nàng. Mà không phải là Tần Triệt hiện tại. Cho dù, Hàn Phỉ biết rõ Tần Triệt chính là Hàn Linh chuyển thế, ở lúc nàng chưa khôi phục ký ức cũng đúng là lại một lần nữa yêu Tần Triệt, duyên phận này giống như được vận mệnh chú định không thể dứt bỏ, nhưng, giữa bọn họ đúng là vẫn còn có sự khác biệt.

Hàn Phỉ vẫn nỗ lực lơ là sự sai biệt này, nhưng chung đụng càng lâu, sự khác biệt lại càng rõ ràng hơn, đến giờ, ngay cả Tần Triệt cũng phát giác ra được.

"Tần Triệt, ta còn có chuyện cần làm, phải hoàn toàn nhận thức, Hàn Phỉ đần độn trước kia của chàng, đã không còn nữa, chàng hiểu chưa?"

Hàn Phỉ nỗ lực nói rõ chuyện này. Nàng khi còn chưa khôi phục ký ức, coi Tần Triệt là nam thần, sẽ vì một cái nhăn mày một nụ cười, nhất cử nhất động của hắn, mà nhớ trong lòng, nhưng, hiện tại nàng biết đã không thể tiếp tục như thế nữa. Không phải là không yêu thích, mà là, yêu thích đã không còn là tất cả. Quan trọng nhất là, hiện tại Tần Triệt, còn không phải là Hàn Linh, một người toàn tâm toàn ý vì nàng.

Hàn Phỉ đột nhiên có chút khổ sở, cảm giác này đến vô cùng bất ngờ, làm nàng không hiểu ra sao, nàng bắt đầu nhớ Hàn Linh. Nhớ nam nhân sẽ mãi mãi đứng ở bên cạnh nàng. Mà không phải là tên hỗn đản Tần Triệt có thể ôm nữ nhân khác kíƈɦ ŧɦíƈɦ nàng, còn quên nàng này!

"Mập mạp, nàng muốn bỏ lại ta sao?" Tần Triệt hỏi rõ từng chữ.

Hàn Phỉ chậm rãi phục hồi tinh thần lại, khi nàng nghe thấy câu hỏi này liền hiểu rõ, Tần Triệt căn bản không hiểu ý tứ của nàng. Cũng đúng, hiện tại Tần Triệt này là nhân cách hắc ám diễn hóa ra từ tuổi thơ đau khổ, cố chấp, cố chấp, thế giới của hắn chỉ có tuyệt đối.

"Mập mạp, ta chỉ có nàng."

Giọng nói của Tần Triệt đột nhiên trầm thấp xuống, trong tròng đầy rẫy tình cảm hỗn loạn, tựa hồ đang ẩn nhẫn cái gì đó, từng sợi từng sợi Ám Quang đang lóe lên.

"Tần Triệt, ta không muốn bỏ lại chàng, nhưng chàng phải hiểu, chàng bây giờ đã không cần được bảo hộ, chàng đã trưởng thành, chàng có thể một mình chống đỡ một phương, thậm chí chàng so với ta nghĩ còn cường đại hơn, những gì ta có thể làm, đã không nhiều, thế giới của chàng đã thay đổi, hiểu chưa?"