Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 472: Minh Quốc Thừa Lúc Vắng Mà Vào



Giờ khắc này, ngoài mười dặm, một đội quân đang im lặng vây kín trận doanh của Tần gia quân, các lính gác của Tần gia quân cấp tốc truyền tin tức mới nhất về quân doanh.

Thường Lịch Sử giờ khắc này rất đắc ý. Hắn quyết định từ phía sau đi vòng tấn công hậu doanh không hề phòng bị của Tần gia quân, thuận tiện một đường đi xuống, tốt nhất là công phá được một thành trì, kế hoạch này vốn hoàn mỹ vô khuyết, nhưng thế mà nhóm người của hắn lại bị lạc đường! Đúng thế, lạc đường! Bọn họ đường đường là một đội quân lớn như vậy lại có thể bị lạc đường!

Chuyện này phá hỏng kế hoạch ban đầu của hắn, nhưng trời không phụ người có lòng, sau khi đi lòng vòng nhiều ngày, bọn họ rốt cục vẫn tìm được đường chính xác, đi tới hậu doanh của Tần gia quân. Vốn dĩ Thường Lịch Sử đã bỏ đi, nhưng khi nhận được tin tức, biết được Vân Hỏa thế mà xuất kỳ bất ý dùng xa luân chiến gần như đập nát Tần gia quân, hắn còn kém điều ngửa đầu cười to, cái này thật sự là ông trời có mắt mà! Một đội quân Chiến thần gần như bị phá hủy căn bản cũng không còn là cơn ác mộng bách chiến bách thắng nữa!

Duy chỉ có một điều làm cho Thường Lịch Sử không rõ là, tại sao quân đội Vân Hỏa không thừa thắng xông lên, triệt để hủy diệt Tần gia quân, còn để cho bọn chúng chạy về Hậu Doanh? Đây quả thực là lãng phí thời cơ tốt hiếm có a! Ngay cả Thường Lịch Sử cũng hận không thể đến gõ đầu tướng lãnh Vân Hỏa, hỏi hắn tại sao lại ngớ ngẩn buông tha cho Tần gia quân như thế! Thường Lịch Sử căn bản không biết, lúc đó còn có một đọi ngũ trang bị tinh xảo đến trợ giúp, hắn chỉ cho rằng người Vân Hỏa nhất định là ngu ngốc, chẳng qua như vậy cũng tốt, coi như Tần gia quân chạy trở về hiện tại cũng chỉ là chó mất chủ, căn bản không có tác dụng gì, vừa vặn cho hắn một thời cơ, triệt để tiêu diệt cái gọi là Chiến Thần Quân đội này! Cứ như vậy, mọi người trên toàn bộ đại lục sẽ biết đến đại danh Thường Lịch Sử hắn!

Chỉ cần vừa nghĩ đến điểm này, Thường Lịch Sử liền không nhịn được mà cười phá lên, thậm chí là hận không thể mau mau trực tiếp công thành đoạt đất, chỉ cần hoàn toàn tiêu diệt đội quân Chiến Thần, hắn sao còn phải lo ngày sau không có vinh hoa phú quý chứ.

Hàn Phỉ đổi quân phục, một thân quân phục này là bộ đồ cùng theo nàng từ hiện đại trở về, cho dù đã tổn hại rất nhiều, nhưng không chút nào ảnh hưởng tới tính kiên cố của nó, mặc lên người vẫn mang một luồng khí thế sắc bén. Nàng đứng ở trên đài cao, nhìn đội quân phía dưới rõ ràng đã thiếu hơn phân nửa, trong lòng đột nhiên tê rần, nàng biết rõ đội quân của Tần Triệt vốn có bao nhiêu nhân mã, những người kia tinh thần tràn đầy, kiêu ngạo vinh quang như thế nào, bây giờ nhìn lại, tiêu điều quá nhiều. Nhưng khiến Hàn Phỉ vui mừng là, những người còn sống sót toàn bộ tinh thần diện mạo cũng đều biến đổi, bọn họ không còn tràn đầu đấu chí như trước đây, nhưng lại có vẻ trầm ổn bình tĩnh, nếu nói là trước đây Tần gia quân là một thanh đao sắc vửa ra khỏi vỏ, làm người nhìn mà phát khiếp, thì hiện tại Tần gia quân chính là một thanh lợi nhận tra trong bao, vừa ra khỏi vỏ liền kiến huyết phong hầu, sức thương tổn càng giống như vô hình, nhưng lại càng cực đại.

Hàn Phỉ biết rõ, đây đều là do máu tươi tẩy lễ, mỗi một lần tẩy lễ, cũng kèm theo tử vong cùng bi thương, nhưng mỗi một người lính sống qua tẩy lễ, đều là một binh sĩ cường đại, quân đội như vậy sẽ chỉ càng mạnh hơn.

Ngữ khí nàng nặng nề, nói: "Ta không muốn nói nhiều, ta chỉ có một mệnh lệnh, tuyệt đối không thể để địch nhân bước vào nơi này một bước! Lãnh địa thuộc về chúng ta, thần thánh cũng không thể xâm phạm!"

Đông đảo binh lính ngẩng đầu nhìn bóng dáng màu đỏ lửa trên đài cao, ánh mắt lóe lên vẻ cuồng nhiệt, bọn họ cùng hô to: "Lãnh địa của chúng ta, thần thánh cũng không thể xâm phạm!"

Sở Du lại càng vô cùng phụ họa rống dài một tiếng, tiếng hổ gầm to lớn truyền ra cực xa. Tất cả binh lính cùng hành động, đã sớm kiến lập cảm giác hiểu ngầm ăn ý làm bọn họ trong thời gian ngắn đã bày tốt trận hình, cùng người của Minh Quốc giằng co.



Thường Lịch Sử chạy tới, nhìn nhóm Tần gia quân cách đó không xa, mơ hồ cảm thấy có chút kỳ quái, khí thế của họ quá bình tĩnh, hơn nữa, tốc độ phản ứng cũng quá nhanh! Nhanh đến mức không hề giống một đội quân còn phải chật vật lui về trước đây không lâu, thậm chí không có được bất kỳ đội quân nào tiếp tế! Ấn theo suy nghĩ của Thường Lịch Sử, chờ lúc bọn hắn tấn công tiến vào, đối phương vẫn còn chưa kịp phản ứng, bị bọn họ cho đánh không kịp ứng phó! Thậm chí Thường Lịch Sử còn có ý nghĩ hão huyền muốn nuốt trọn đám nhân mã còn lại này, phải biết rõ những binh sĩ Tần gia quân này đều là nhân vật lợi hại! Nhưng.. Hắn đã đánh giá quá thấp những người còn sống sót của đội quân chiến thần này.

Càng làm cho Thường Lịch Sử cảm thấy không đúng là, nhân mã đối diện quá mức an tĩnh, loại yên tĩnh kia không phải chỉ là không hề có một tiếng động, mà là khuôn mặt cùng khí thế bày ra của đối phương. Thường Lịch Sử tự xưng là từng trải qua không ít tràng diện, nhưng đây là lần đầu tiên không đoán ra được tình huống đối phương như thế nào, chửng lẽ những binh sĩ này không sợ chết sao? Không sợ kẻ địch tập kích? Không bi thương sao? Bi thương vì nhiều động đội chết đi như vậy! Không hoảng sợ sao? Dù sao họ mới vừa thua trận! Nhưng không, những sự sợ sệt, hoảng loạn, bi thương, hắn hết thảy đều không nhìn thấy trên mặt những binh sĩ này! Thường Lịch Sử cảm thấy có chút bất an, nhưng lúc này căn bản không có thời cơ lùi bước, hắn sẽ bị thiên hạ chế nhạo!

Hàn Phỉ đứng từ phía xa nhìn bọn họ, một chút liền nhận ra đến, đó là quân đội Minh Quốc. Thì ra, là Minh Quốc thừa lúc vắng mà vào sao? Ha ha, cũng cho là bây giờ là lúc bọn họ suy yếu, đều muốn vây quanh cắn xuống một miếng thịt sao, đám chó rừng này? Vậy thì để cho bọn họ nhìn xem, bọn họ đến cùng là sói, hay là con mồi chờ bị cắn xé!

Hàn Phỉ lộ ra một nụ cười khát máu, cất cao âm điệu, hô: "Trận hình mũi kim!"

"Đạp đạp đạp đạp!"

Trong khoảnh khắc trận hình cấp tốc mà đều nhịp được sắp xếp, toàn bộ đội ngũ từng tầng từng tầng khuyếch đại, giống như mũi kim vậy, mà đầu nhọn, nhắm ngay hướng đội quân của Thường Lịch Sử. Thường Lịch Sử kinh hãi đến biến sắc, không nghĩ tới những tàn binh bại tướng này còn có thể bày ra trận hình cao minh như vậy! Dường như, vừa rồi hắn còn nghe thấy giọng nói của một cô gái, nhưng hắn lập tức phủ nhận ý niệm này, trên chiến trường tại sao có thể có nữ nhân? Còn là nữ nhân chỉ huy tác chiến!

Thường Lịch Sử hạ lệnh: "Tấn công là hơn! Không để cho trận hình của bọn chúng phát huy tác dụng! Đúng là gặp Quỷ rồi! Những kẻ này không phải mới thua trận sao, thế nào lại vẫn ngoan cường như thế?"

Thường Lịch Sử lập tức hạ lệnh, từ bỏ sách lược chậm rãi vây công, đổi thành tấn công nhanh, trong khái niệm của Thường Lịch Sử, đám tàn binh bại tướng này ở trạng thái thiếu hụt nghiêm trọng vật tư, trạng thái thể lực cũng nhất định không ôn, không cần tiêu tốn quá nhiều thời gian là có thể công phá! Đúng! Nhất định là như vậy! Thường Lịch Sử quyết định không cho đối phương bất kỳ thời gian nào để nghỉ ngơi! Trực tiếp hạ lệnh toàn quân tiến công! Chiến tranh song phương lập tức liền bùng nổ.

Từ chỗ cao nhìn xuống, liền có thể phát hiện, trận hình mũi kim giống như một cây đao, trực tiếp xé binh sĩ của Thường Lịch Sử, phá thành một lỗ hổng lớn. Hàn Phỉ lộ ra một nụ cười lạnh, sau đó nàng giơ một lá cờ màu đỏ lên, rồi đột nhiên hạ xuống. Đây giống như một dấu hiệu, cũng là một mệnh lệnh, một công kích đột phá tất cả.