Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 433: Đoạt Mĩ Nhân



Mắt thấy tướng quân tức giận đến không chịu nổi, lại có một người đưa ra ý kiến, nói: "Tướng quân, không phải là còn có quân đội của Vân Hỏa quốc trợ giúp sao? Vì sao chúng ta không thể trông cậy vào bọn họ đến trùng kích?"

Thường Lịch Sử nguýt hắn một cái, nói: "Ngươi cũng biết đó là quân đội Vân Hỏa, ta hỏi ngươi, lần này Vân Hỏa tự mình đến hợp tác với chúng ta, trong này ngươi tin là không có quỷ không?"

"Chuyện này.."

"Hừ, ta nói cho các ngươi biết, các ngươi cũng đừng quá khinh thường Tân Hoàng của Vân Hỏa, người trẻ tuổi này rất lợi hại, nếu các ngươi tin hắn dễ dàng nói hợp tác như vậy, thì vị trí này của ta cũng không cần làm nữa!"

Thường Lịch Sử nói tới đau đầu vô cùng, Vân Hỏa đột nhiên nói muốn cùng Minh Quốc bọn họ hợp tác cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, cũng không biết bệ hạ Minh Quốc của họ làm sao lại đồng ý, hiện tại thì hay rồi, phía trước là quân đội của Tần Vương Hàn Linh, phía sau là quân đội Vân Hỏa ngoài mặt là 'Minh hữu' kì thực tâm tư không rõ, Thường Lịch Sử hắn chưa từng thử qua cảm giác sốt ruột đến thế!

"Vậy Tướng quân cảm thấy vì sao Vân Hỏa đột nhiên lại hợp tác với chúng ta? Để đánh tên Mặt quỷ kia sao, ai cũng biết năng lực thống soái của mặt quỷ là hạng nhất, hành sự bất định, chẳng khác nào ma quỷ trên chiến trường, căn bản không thể đánh, mặt quỷ không phải là một khúc xương dễ gặm, dựa theo trước đây cũng có thể thấy hoàng đế Vân Hỏa cũng không phải hạng người lỗ mãng như vậy chứ?"

Lúc này, lại có một người khác đột nhiên nhơ lại một tin đồn đã từng nghe qua trước đây, nói: "Ta từng nghe nói.. Hoàng Đế trẻ tuổi của Vân Hỏa có đưa một cô nương đến trận địa hậu phương của Hàn Linh."

Thường Lịch Sử ngạc nhiên nghi ngờ, nói: "Cái gì? Một cô nương?"

Người kia gật đầu, nói: "Ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng nghe nói là như vậy, trước đây quân đội của mặt quỷ không phải là đột nhiên nhằm về phía trận địa của Vân Hỏa, vây nhốt quân đội trấn thủ của Vân Hỏa sao? Ai cũng không hiểu hành động của mặt quỷ có ý nghĩa gì, nhưng mặt quỷ không hề hạ lệnh gϊếŧ người, cũng chỉ là vây nhốt quân đội Vân Hỏa, mặt khác còn thiêu hủy toàn bộ kho lương của Vân Hỏa."

Thường Lịch Sử nghe xong sửng sốt một chút, nói: "Lời ấy là thật sao?"

Người kia lập tức lo sợ tát mét mặt mày nói: "Tướng quân, cái này ta cũng không chắc chắn hoàn toàn, nhưng cũng đến tám chín phần mười."

Thường Lịch Sử truy hỏi: "Nói mau, sau đó phát sinh chuyện gì?"

"Ngay lúc quân đội của Vân Hỏa sắp bị vây nhốt đến chết, có một đội nhân mã nâng một cái kiệu từ Vân Hỏa đi qua nơi trú đóng của Hàn Linh, sau đó mặt quỷ liền lui lại binh lực, buông tha Vân Hỏa."

Thường Lịch Sử lập tức đã bắt được trọng điểm: "Kiệu? Có nghĩa là có người ngồi trong kiệu bị đưa tới?"

Người kia vội vã vuốt mông ngựa nói: "Tướng quân quả nhiên thông minh!"



Thường Lịch Sử đột nhiên đứng lên, nói: "Nhanh! Đi thu thập tin tức cho ta, ta muốn biết cái kiệu kia đến cùng là xảy ra chuyện gì! Chuyện này có thể chính là cơ hội lay chuyển tình thế của chúng ta!"

Rất nhanh, trong tay Thường Lích Sử liền có thêm một phần tình báo tỉ mỉ, trên thực tế, Hàn Phỉ xuất hiện trong nơi trú đóng của Hàn Linh cũng không hề được ẩn giấu đi, náo lên oanh động cũng rất dễ dàng đã bị người tra ra được, mà điểm này, Hàn Phỉ cũng không hề nghĩ tới.

Thường Lịch Sử nhìn kỹ tình báo, sắc mặt khi thì ngạc nhiên, khi thì kinh hỉ, sau đó thở dài nói: "Mỹ nhân giá trị một thành trì? Thực quá lợi hại a, mỹ nhân có thể khiến Hoàng Đế Vân Hỏa cùng mặt quỷ tranh cướp như vậy quả là ngạc nhiên vô cùng, ta thật muốn được nhìn thấy dung nhan nàng ta a!"

"Tướng quân, chuyện này cùng chúng ta đánh trận có quan hệ sao?"

Thường Lịch Sử rên một tiếng: "Đây chính là lí do vì sao ta là tướng quân, mà ngươi chỉ có thể là cấp dưới của ta!"

Người bị trào phúng kia cũng không dám nói lời nào. Thường Lịch Sử nắm chặt tin tình báo trong tay, lộ ra một nụ cười thâm trầm, nói: "Mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, khà khà, từ xưa hồng nhan đã bạc mệnh, mỹ nhân cũng chỉ là trò tiêu khiển mua vui, chẳng qua là chúng ta có thể lợi dụng một phen."

"Tướng quân là muốn?"

"Các ngươi, chia binh thành hai đường, mang theo một đội nhân mã từ phía sau xuất phát, vòng qua đường chính, trực tiếp đi tới phía sau trận doanh kia của Hàn Linh."

"Tướng quân, chuyện này.."

"Bắt mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành kia về đây cho ta."

Thường Lịch Sử càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý của mình vô cùng sáng suốt, mỹ nhân này xuất hiện thật sự là quá mức mỹ hảo, chỉ cần bắt được, còn phải lo lúc đó mặt quỷ cùng Vân Hỏa không nghe lời sao? Nếu thế, danh sách toàn thắng của mặt quỷ chẳng phải ngưng lại dưới tay hắn sao! Đến lúc đó đừng nói là tổn thất một vạn binh lính, coi như là mất mười vạn, bệ hạ cũng sẽ không trách cứ hắn!

"Không, ngươi mang theo ba vạn binh lực đi vây quét, nhất định phải mang mỹ nhân kia trở về đây cho ta! Nhất định phải bảo đảm nàng ta lông tóc không tổn hại! Binh lính của Tần Vương lưu thủ ở nơi đó toàn bộ gϊếŧ hết, trận doanh cũng đốt sạch cho ta!"

"Nhưng mà.. Tướng quân, hiện tại mang đi ba vạn binh lính, vậy nơi này e là căn bản không phải là đối thủ của mặt quỷ? Hơn nữa đột nhiên giảm thiểu nhiều người như vậy, e mặt quỷ sẽ phát giác ra!"

Thường Lịch Sử thiếu kiên nhẫn nói: "Ngươi cứ làm theo những gì ta nói là tốt rồi! Tiền tuyến nơi này, ta nắm chắc có thể kéo dài thời gian."

"Vâng, tướng quân!"



Một đầu khác, trong hoàng cung Hàn Linh.

Trong đêm tối yên tĩnh, một vệt thân ảnh màu trắng chợt lóe lên. Hàn Yên ngồi trước gương trang điểm, lẳng lặng nhìn chính mình trong gương đồng, gương mặt vẫn đẹp đến không gì tả nổi như cũ, nhưng giữa lông mày đã càng ngày càng không giống chính mình. Đột nhiên, Hàn Yên cầm lấy hộp phấn nếm mạnh lên mặt gương, mặt kính phân mảnh, phản chiếu mặt nàng càng thêm khủng bố.

Cảnh Đông hầu ở phía sau, thấy thế mở miệng nói: "Kí chủ, ngươi không cần vội vã như thế."

Hàn Yên quét hết đồ trang điểm trước gương xuống đất, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tại sao có thể là Hàn Phỉ?"

Cảnh đông có chút ảo não nói: "Là ban đầu ta quá sơ sẩy, không nhận ra được ba động."

Hàn Yên hít sâu vào một hơi, miễn cưỡng đè cơn giận dữ xuống, nói: "Mạng của Tần Hoàng còn phải giữ lại, trước tạm dừng thuốc, ta cần hắn tạm thời 'Hồi quang phản chiếu' một quãng thời gian, Cảnh Đông, tinh tệ của ta còn bao nhiêu?"

"Kí chủ.. Đã không đủ hai ngàn.."

Nghe vậy, tâm tình Hàn Yên càng kém. Không có cái gì làm cho lòng người không tốt bằng nghèo khó.

Hàn Yên đứng lên, đang muốn mở miệng nói chuyện, ngoài cửa truyền đến động tĩnh, Cảnh Đông lập tức liền biến mất, Hàn Yên lạnh lùng nói: "Người nào?"

Bên ngoài, truyền đến thanh âm cung nữ: "Nương nương, Hoàng Thượng triệu kiến ngài, ngài lập tức đi vào một chuyến."

Hàn Yên kinh ngạc nháy mắt, Hoàng Thượng? Trước nay vào thời điểm này, bởi vì thân thể hư nhược Tần Hoàng đã sớm ngủ say, làm sao còn triệu kiến nàng? Nhưng Hàn Yên vẫn đứng dậy chỉnh trang lại y phục, mở cửa ra, vừa mới ngẩng đầu, đã bị một cái cán đao đập xuống, té xỉu dưới đất.

Không bao lâu, trong hoàng cung liền truyền đến tiêng cung nữ thất kinh: "Không hay rồi! Không thấy Yên phi nương nương đâu nữa!"

"Có thích khách a! Yên phi nương nương biến mất!"

"Người tới đây mau! Có ai không?"

Đêm đó, toàn bộ hoàng cung Hàn Linh náo loạn, không yên ổn. Mà có gì đó ẩn tàng ở trong bóng tối, bắt đầu rục rà rục rịch.