Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 415: Ta Đã Trở Về



Rất nhanh, toàn bộ Tần gia quân đều biết rõ, vị mỹ nhân giá trị một tòa thành trì kia không chỉ đẹp, mà còn là một đại phu có y thuật cao siêu, không ít binh lính sắp tử vong, chỉ cần nàng ra tay liền được cứu trở về. Nàng giống như thần y vậy, từng người, từng người bị thương dưới bàn tay nàng lại một lần nữa sống dậy. Nàng không hề nghỉ ngơi, cơ hồ là ngày đêm không ngừng bận rộn, ngay cả việc nấu thuốc cũng đều tận mắt nhìn chằm chằm.

Dần dần, toàn bộ Tần gia quân đều ý thức được, bọn họ đến cùng là đổi được một bảo vật vô giá như thế nào. Nhất là mấy câu nói kia của Hàn Phỉ, cơ hồ là trong chốc lát từ trong quân doanh truyền ra, khiến không ít binh lính đỏ mắt, lúc giá trị của bản thân được người khác khẳng định, cũng chính là lúc họ cảm thấy vinh dự vô cùng lớn lao, trái tim bọn họ lập tức được khích lệ, hiện tại hận không thể xuất hiện địch nhân, để cho bọn họ phát tiết một chút chiến ý cuồn cuộn trong lòng.

Ngay chính bản thân Hàn Phỉ cũng không biết, lời nàng nói ra, sẽ mang đến kết quả như vậy. Giờ khắc này nàng bận bịu đến muốn điên, đến nỗi chân không chạm đất, ngay cả mùi vị luôn bị nàng ghét bỏ cũng trở thành thói quen, liên tục công tác một ngày một đêm, nàng rốt cục mệt đến nằm xuống, cuối cùng các binh sĩ không thể nhìn nổi nhất quyết để nàng trở về nghỉ ngơi.

Nàng nghỉ ngơi ở trong lều chủ tướng, mà khoảng thời gian này Tần Triệt vẫn chưa trở về, dựa theo lời các binh lính nói, Vương gia vẫn còn đang chỉ huy ở tiền tuyến, có lẽ không bao lâu nữa sẽ trở lại. Hàn Phỉ cũng rất yên tâm tiếp tục lưu lại trong lều chủ tướng, cảm giác mệt mỏi cực kì khiến nàng muốn trực tiếp nằm xuống giường nhỏ mà ngủ. Nhưng nàng nhìn lại ga giường sạch sẽ kia, lại nhìn bản thân cả người ô uế, đầy mồ hôi cùng mùi máu tanh, cuối cùng vẫn không có can đảm nằm xuống, miễn cưỡng lên tinh thần, hỏi nguồn nước gần nhất, hơn nửa đêm rồi mà vẫn chạy đến chỗ dòng sông gần nhất.

Ban đêm đen nhánh, một người cũng không có, Hàn Phỉ ngó trước ngó sau rất lâu, sau khi xác định thật sự không có người mới cởϊ qυầи áo ra đặt ở trên một tảng đá, chậm rãi đi vào trong nước. Lúc làn nước sông rét lạnh xâm thấu thân thể, nàng còn lạnh đến mức run rẩy một hồi, răng cũng run lên cầm cập, nhưng nàng vẫn cố gắng nhịn xuống cảm giác lạnh lẽo tiếp tục thanh tẩy, nàng thật sự là không chịu được mùi vị trên người mình nữa. Tiện thể còn dùng xà phòng gội đầu thật sạch sẽ. Sau khi cả người đầy mồ hôi cũng được rửa sạch, Hàn Phỉ đã miễn cưỡng thích ứng với nhiệt độ rét lạnh của nước sông, thậm chí còn nhàn nhã du hí mấy lần, thích ý hưởng thụ. Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng nước vỗ, Hàn Phỉ sợ đến nỗi lập tức thò đầu ra khỏi mặt nước, cảnh giác quét mắt, dưới ánh trăng nhàn nhạt, một bóng người cũng không có. Nhưng Hàn Phỉ không thể an tâm, luôn cảm thấy trong lòng có chút bất an, vừa vặn cũng đã tắm sạch sẽ, nàng quyết định nhanh đi về thôi.

Lúc đang muốn đứng dậy, chỉ nghe phía sau truyền đến tiếng tiếng nước chảy, Hàn Phỉ còn chưa kịp xoay người, đã bị một đôi tay rắn chắc mạnh mẽ ôm lấy vòng eo của nàng.

"..."

Hàn Phỉ kêu lên một tiếng, lập tức bị một lực vô cùng mạnh mẽ kéo về phía sau, lưng liền va vào một lồng ngực rắn chắc. Lồng ngực ấy so với nước sông còn muốn rét lạnh hơn. Hàn Phỉ cắn răng, vô thức muốn trở tay giãy dụa thoát ra, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên bên tai.

"Mập mạp, ngươi bỏ được sao?"

Thân thể Phỉ lập tức liền cứng ngắc. Người sau lưng ôm nàng càng chặt.



Hàn Phỉ nuốt nước miếng, cẩn thận từng li từng tí một, còn mang theo ngữ khí có chút thăm dò nói: "Tần Triệt?"

"Ừm."

Nghe thấy đáp lại, Hàn Phỉ lập tức liền yên lòng, nhưng ngay lập tức cũng cảm thấy khó chịu. Dù sao.. Nàng hiện tại chỉ mặc một cái yếm mà thôi!

"Ngươi buông tay ra, nhắm mắt lại!"

Nàng không nghĩ lúc bọn hắn cửu biệt gặp lại sẽ là thời điểm lúng túng như thế này a! Nhưng người phía sau lưng hiển nhiên không có ý định làm theo lời Hàn Phỉ, ngược lại là đem đầu tựa lên vai nàng, cẩn thận ngửi cái cổ trắng nõn của nàng, giống như muốn đưa mùi hương của nàng vào tận ngũ tạng lục phủ. Hàn Phỉ bị tư thế thân mật như vậy làm cho đỏ mặt, khí tức nói chuyện đều có chút bất ổn.

"Ngươi trước tiên thả ta ra, chúng ta từ từ nói chuyện."

"Mập mạp."

"Còn nữa, không nên gọi ta là mập mạp!"

Hàn Phỉ mới vừa nói xong cũng có chút sửng sốt. Không đúng, người gọi nàng là mập mạp, chỉ có thể là tiểu Tần Triệt. Sau khi nam thần lớn lên, hoặc là nói, Tần Triệt với tính cách hoàn toàn mới sẽ chỉ gọi tên Hàn Phỉ của nàng, mà không phải gọi là mập mạp. Hàn Phỉ hậu tri hậu giác ý thức được, tựa hồ có thứ gì đó bị nàng lơ là. Lập tức, sau một khắc, cả người Hàn Phỉ cũng bị lật lại, trực tiếp liền va vào mặt hắn.

Giờ khắc này, Tần Triệt không mang theo mặt nạ. Gương mặt tuấn mỹ kia, còn mang theo đồ đằng đỏ như máu cứ thế trực tiếp lộ ra. Trong mắt vốn ngăm đen, giờ khắc này lập loè hồng quang. Dung nhan trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng biến đổi, đó là một loại khí tức bất thường, cực kỳ nguy hiểm, song cũng hết sức mị hoặc.



Hàn Phỉ nhìn đến phát ngốc, luôn cảm thấy người này rất quen thuộc, là Tần Triệt, mà không phải là Tần Triệt. Tần Triệt nhìn dáng vẻ Hàn Phỉ há hốc mồm, câu lên khóe môi, sau đó đưa tay chậm rãi chạm vào mặt nàng, ôn nhu vuốt ve, giống như mang theo triền miên vô tận. Ý cười nơi khóe miệng, càng sâu.

"Mập mạp."

Hắn lại ôn nhu hô một tiếng. Hàn Phỉ vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần. Một khắc sau, cánh tay đặt trên eo Hàn Phỉ đột nhiên dùng lực, ôm lấy nàng càng chặt hơn, gương mặt tuấn tú đè xuống, môi mỏng tái nhợt trực tiếp đặt trên bờ môi đỏ hồng của Hàn Phỉ. Hàn Phỉ kinh ngạc thốt lên một tiếng, muốn đẩy ra, nhưng Tần Triệt lại nắm lấy cằm nàng, ép buộc nàng hé miệng, tiến quân thần tốc, lập tức liền chiếm lấy sự mềm mại của nàng.

"A.."

Hàn Phỉ tránh né, mà Tần Triệt lại được voi đòi tiên, từng bước ép sát. Đây là một nụ hôn làm người ta suýt nữa nghẹt thở. Chân Hàn Phỉ như nhũn ra, sắp đứng không vững, hai tay nàng vô lực chống đỡ trên lồng ngực của Tần Triệt, nhưng không có nửa phần lực đạo. Hắn hôn nàng thật sâu, mang đi mọi tâm tư của Hàn Phỉ. Thời khắc này, dưới ánh trăng vằng vặc, hai thân ảnh bên bờ sông triền miên ôm lấy nhau đặc biệt làm người ta mơ màng.

Lúc Tần Triệt chậm rãi buông Hàn Phỉ ra, sắc mặt nàng đã đỏ lên, trông rất đẹp mắt, nàng rõ ràng muốn răn dạy hắn, nhưng không thể thốt nên lời. Tần Triệt cười, cười đến mê hoặc tâm thần. Hắn cúi đầu, kề sát vào trán Hàn Phỉ, thân mật cọ lên chop mũi nàng, nhiệt độ nơi đó nóng rực, hoàn toàn trái ngược với nhiệt độ trên người hắn.

Hắn từng chữ, từng chữ nói với Hàn Phỉ: "Mập mạp, nàng đã trở về."

Giọng nói còn mang theo vẻ quyến luyến truyền vào tai Hàn Phỉ, nàng chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, viền mắt có chút ướŧ áŧ. Trải qua năm năm, vượt qua không gian, rốt cục, đợi được một câu nói này. Tựa hồ.. kiên trì của nàng, sự bướng bỉnh của hắn, đã có kết quả.

Hàn Phỉ mỉm cười, nói một câu: "Vâng, ta đã trở về."

Cánh tay đang ôm lấy nàng, đột nhiên dùng lực.