Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 358: Bắt Bạt



Tiểu hài nhi nhìn mập mạp bị đánh, con mắt lập tức bắt đầu nóng lên, cũng không tiếp tục quản lời hắn đã đồng ý trước đó, trực tiếp rống giận muốn xông tới, cắn chết những kẻ đang đánh mập mạp! Nhưng hắn còn chưa chạy đến, liền trực tiếp bị người ấn xuống, mạnh mẽ đè thân thể nho nhỏ của hắn trên đất. Tiểu hài nhi liều mạng giãy dụa, trong miệng phát sinh từng tiếng tiếng gào thét, dọa hai vị tiểu công chúa phát sợ, sửng sốt lùi về sau mấy bước, vẻ mặt sắp khóc đến nơi.

"Đại ca, hắn, hắn phát rồ rồi, hay là chúng ta rời đi đi, ô ô, ta sợ."

Tần Mục dương dương tự đắc nhìn nhãi con bị đè trên mặt đất giãy dụa, nói: "Tứ muội, sợ cái gì, không phải chỉ là một con chó sao? Đừng sợ."

Một trận cười phá lên. Tựa hồ ở trong mắt bọn họ, căn bản không hề coi tiểu hài nhi là người mà đối xử, càng đừng nói gì là Hoàng Tử! Mặt Hàn Phỉ đã sưng lên. Hai tay nàng nắm chặt. Một luồng bạo lệ mãnh liệt trong thân thể nàng đang giãy giụa muốn thoát ra, hai tay nàng dâng lên khí lực, nhưng mà, nàng khắc chế. Nàng sợ ràng bản thân kích động, mang đến hậu quả, có thể sẽ khiến tiểu hài nhi đang giãy dụa sinh tồn lại càng thêm sống không nổi. Nàng chịu đựng được khuất nhục như vậy, mặc cho gò má sưng lên, nóng rát đau đớn. Bên tai, nàng hình như nghe thấy tiếng nhãi con gầm nhẹ.

Đôi mắt tiểu hài nhi đã phát hồng, hắn liều mạng muốn đứng lên, nhưng chung quy hắn còn là một hài tử, khí lực so với nam nhân trưởng thành trước mặt đều chẳng qua chỉ là trò đùa trẻ con, trái lại làm gương mặt vốn non nớt trắng nõn của hắn bị cào xước, làm bị thương.

Tần Mục nhìn thấy lại càng thêm thêm hài lòng, nói: "Dừng lại đã!"

Tên nô tài phụ trách vả miệng thu tay lại, mà mặt Hàn Phi đã sưng không ra hình thù gì.

Tần Mục chỉ chỉ Hàn Phỉ, nói: "Muốn ta không đánh nàng sao?"

Nhãi con vẫn còn đang gào thét. Ý cười nơi khóe miệng Tần Mục khóe càng thêm ác liệt, nói: "Vậy quỳ xuống, dập đầu cho ta, nói 'ta là cho', ta liền bỏ qua cho nàng ta!"

Hàn Phỉ choáng váng. Nàng chưa bao giờ nghĩ, một đứa bé có thể ác liệt đến mức độ này. Nhưng càng làm cho nàng đau lòng là, bọn họ, không thể phản kháng.

Tần Mục thấy nhãi con không hề nhúc nhích, nhíu mày, nói "Làm sao? Không muốn sao? Ta xem ngươi không phải là rất quan tâm no tỳ xấu xí này à? Không muốn vì nàng mà hi sinh một chút đúng không? Vậy thì tốt, người đến, ném nàng vào trong giếng cho ta!"

Dứt lời, Hàn Phỉ đã bị nhấc lên. Đúng vào lúc này, Hàn Phỉ định không nín nhịn nữa, chờ đến lúc thật sự bị ném vào trong giếng thì nàng khóc cũng không ra nước mắt đâu! Nhưng, kết quả này cũng đồng nghĩa với việc bọn họ nhất định phải trốn thoát khỏi hoàng cung, không, thậm chí là ngay cả thoát khỏi hoàng cung cũng không làm được.

Tâm tình Hàn Phỉ chìm xuống, đến cùng vẫn nhịn xuống, từng bước một bị lôi đến bên cạnh giếng, đúng lúc này, bên tai truyền đến một âm thanh, quái dị, tiếng chó sủa yếu ớt.

"Gâu." Trầm thấp, khuất nhục.



Đôi mắt Hàn Phỉ nhất thời phát hồng, ưướŧ áŧ, nàng nắm chặt nắm đấm, dùng bao nhiêu khí lực mới khắc chế được bản thân, chỉ là thân thể nàng cũng không thể ngừng run rẩy. Nhãi con nằm trên mặt đất, cúi đầu, không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ phát ra một tiếng chó sửa trầm thấp. Hàn Phỉ nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn bóng người nhỏ bé bị đè lên, tim nàng vô cùng đau đớn, cũng phẫn nộ lợi hại, nhưng nàng không thể động, nhãi con đã trả giá lớn như vậy, nàng không thể tùy ý để bản thân kích động phá vỡ. Chỉ là lúc này, Hàn Phỉ xin thề, nàng nhất định sẽ không để Tiểu Tần Triệt chịu oan ức như vậy nữa!

Tần Mục phát ra tiếng cười lớn trắng trợn không kiêng dè, xung quanh lại càng rộ lên âm thanh phụ họa ồn ào.

"Xem a! Hắn thật học tiếng chó sủa!"

"Trời ạ! Thiệt thòi hắn còn là một Hoàng Tử!"

"Cái gì mà Hoàng Tử, là chó mới đúng! Các ngươi xem hắn a!"

"Haha haha!"

Ngay cả đám hộ vệ cùng hạ nhân xung quanh cũng cười.

Ngược lại là Tần Mục phất tay một cái, nói: "Được được, buông cung nữ kia ra đi, chúng ta đi."

Nói xong, đoàn người tùy ý khoa trương rời đi, trước khi đi còn đá đổ những thứ Hàn Phỉ mất cả một ngày tẩy rửa, thậm chí còn giẫm lên hai cước, toàn bộ đều trở nên lấm lem bẩn thỉu.

Hàn Phỉ nhìn cả sân tàn tạ, ánh mắt chìm xuống. Tiểu hài nhi còn nằm trên mặt đất, không động đậy, ngay cả hô hấp phập phồng cũng nhỏ bé không đáng kể. Hàn Phỉ đi tới, đứng lại, gò má nàng đều đã sưng đỏ, cả người nhếch nhác có vẻ buồn cười, nhưng ánh mắt rất bướng bỉnh, nàng bình tĩnh nhìn tiểu hài nhi nằm trên mặt đất, đầy người tro bụi.

"Đứng, lên."

Hàn Phỉ nói từng chữ. Dù nàng phát âm có chút trở ngại, thậm chí còn có chút mơ hồ không rõ, nghe vô cùng buồn cười. Nhưng một câu nói này, nặng vô cùng. Tiểu hài nhi nằm trên mặt đất động động, sau đó co rúc lại, đem mặt vùi vào trong cánh tay mình, cả người cuộn thành một đống nho nhỏ, vô cùng đáng thương.

Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, lần này giọng nói của nàng càng thêm đáng sợ: "Tần Triệt, đứng lên! Ngã chỗ nào thì đứng lên ở chỗ đó!"

Lần này, nhãi con động, hắn chậm rãi chống đỡ cánh tay, rốt cục nâng mặt lên. Hàn Phỉ thoáng kinh ngạc, ánh mắt lóe lên vẻ đau lòng, nhưng nàng quyết tâm, không dìu hắn. Chỉ thấy, trên mặt tiểu hài nhi, toàn bộ đều là nước mắt. Bị tro bụi đá vụn dính đầy trên mặt, nước mắt có vẻ đặc biệt chật vật, đôi tròng mắt đen láy cũng ưướŧ áŧ, nhưng bên trong tràn ngập tâm tình, ngay cả Hàn Phỉ cũng kinh ngạc.



Hắn chậm rãi bò dậy từ dưới đất, quần áo vốn sạch sẽ cũng trở nên bẩn thỉu, đứng ở nơi đó, nắm đấm nho nhỏ siết rất chặt, có từng huyết dịch theo bàn tay hắn nhỏ xuống. Là móng tay đâm thủng da thịt hắn. Hàn Phỉ nhìn từng giọt máu nhỏ trên mặt đất, không thể tiếp tục tàn nhẫn được nữa.

Nàng ngồi chồm hổm xuống, giang hai tay ra với hắn, nói: "Thua ngươi rồi, Triệt gia, lại đây."

Tiểu hài nhi sững sờ, ngẩng đầu nhìn Hàn Phỉ, thấy gương mặt kia rõ ràng đã sưng đến vô cùng xấu xí nhưng vẫn nỗ lực lộ ra một nụ cười rực rỡ, nụ cười kia, ở trong mắt tiểu hài nhi giống như đang tỏa sáng vậy, vô cùng rực rỡ.

"Lại đây."

Cuối cùng, tiểu hài nhi oa một tiếng vọt vào trong lồng ngực Hàn Phỉ, suýt nữa đụng nàng phải ngã chổng vó.

Hàn Phỉ ôm thân thể nhỏ bé trong lồng ngực, nhiệt độ lạnh lùng, giống như đúc Tần Triệt khi đã trưởng thành, nhưng khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng quen thuộc lại thay bằng mùi sữa thơm. Nàng nghe thấy bên tai truyền đến tiếng nghẹn ngào trầm thấp, giống như một con thú nhỏ vậy.

Trái tim Hàn Phỉ lập tức mềm nhũn, nói: "Rất khuất nhục đúng không? Ta biết ngươi rất khó chịu."

"Mập mạp, mập mạp, mập mạp.."

Tiểu hài nhi một mực gọi hai chữ này, bàn tay đầy máu nắm thật chặt y phục của Hàn Phỉ, nắm rất chặt.

Hàn Phỉ nghe thấy, cũng không sửa lại, thôi vậy, hắn muốn gọi liền gọi đi.

"Ừ, ta ở đây."

"Mập mạp, thật xin lỗi, thật xin lỗi.."

Hàn Phỉ ngẩn ra, đưa tay ôn nhu phủ phủ đỉnh đầu hắn, nói: "Ngươi không cần xin lỗi, là ta tự nguyện, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, khuất nhục như vậy sẽ không có thêm lần nữa, có người bắt nạt ngươi, ngươi phải trả lại, nếu như hiện tại không làm được, vậy thì nhớ kỹ, sớm muộn cũng có một ngày, ngươi sẽ làm được."

Nhãi con nghe, vẻ mặt đăm chiêu.