Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 122: Đồng Ý Tham Gia Giải Đấu Lớn



Hàn Phỉ rên một tiếng, cũng lười giải thích, nói thẳng: "Ngươi có thể làm Tuyết Liên Hoa này tăng nhanh tốc độ thành thục không? Tốt nhất là ngay bây giờ có thể hái được."

Thường Đức chậm rãi nhíu mày, giống như không đồng ý nói: "Thúc nhanh tốc độ sẽ không có lợi cho công hiệu của dược tài, ta đề nghị không nên làm như vậy."

Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Ta biết, nhưng chúng ta không thể chờ đợi được."

Thời gian 7 ngày mà nhiệm vụ quy định, tính toán thời gian, cũng chỉ còn lại mười mấy canh giờ, nàng căn bản là chờ không nổi.

Thường Đức có chút xoắn xuýt nhìn Tuyết Liên Hoa, giống như hết sức không nỡ lòng xuống tay cho được. Đúng là thúc dược tài khẳng định sẽ làm chúng mất đi chút giá trị, nhất là dược tài tốt như vậy muốn gặp gỡ cũng không dễ dàng, sâu trong lòng mà nói, hắn nhất định là không muốn! Nhưng.. chủ nhân của nó đã yêu cầu..

Hàn Phỉ cũng không thúc giục hắn, mà xoay người về phía Hác Mỹ nói: "Hác lão bản, chúng ta giao dịch, ta.."

Hàn Phỉ đang muốn nói nàng có thể cung cấp rất nhiều dược phương bình thường cần dùng đến mà lại vô cùng hữu hiệu, nàng tin tưởng những phương thuốc này có thể bù đắp được giá trị của một cây Tuyết Liên Hoa. Dù sao Tuyết Liên Hoa có trân quý thế nào đi nữa, cũng chỉ có một cây thôi dùng xong sẽ biến mất, nhưng dược phương lại mãi mãi tồn tại.

Nhưng còn không chờ Hàn Phỉ tiếp tục nói, Hác lão bản liền gọn gàng nhanh chóng nói: "Hàn cô nương cứ việc dùng, giá trị của một cây Tuyết Liên Hoa này Thần Nông Giá vẫn có thể gánh vác được."

Trên thực tế, một Dược Nông cao cấp vẫn chưa đủ bù đắp giá trị của cây Tuyết Liên Hoa kia, nhưng trọng điểm là Hác Mỹ đã có ý định muốn kết giao với Hàn Phỉ, càng nguy hiểm hơn, nàng đã khâm phục sát đất thủ đoạn của Hàn Phỉ, gốc Tuyết Liên này tặng cho Hàn Phỉ còn mang theo ý tứ lấy lòng.

Hàn Phỉ tự nhiên là hiểu rõ. Trong lòng nàng cười thầm một tiếng, sự tình phát triển thật sự là không thể tốt hơn, bất quá nàng không có thói quen chiếm tiện nghi của người khác, liền nói: "Tâm ý của Hác lão bản ta xin nhận, nhưng ta cũng không phải lấy không, ta sẽ cung cấp một ít dược phương phổ thông cho ngươi, nhưng ta không cho phép ngươi loan truyền ra bên ngoài, chỉ có thể sử dụng trong Thần Nông Giá, có thể đối phó với những bệnh tật không quá nghiêm trọng."

Hác lão bản chậm rãi cười, trong lòng lại càng thưởng thức sự ứng đối của Hàn Phỉ, không tham lam, không được voi đòi tiên, đối tượng hợp tác như vậy đúng là không thể tốt hơn, nhưng trong lòng nàng còn có mục đích lớn hơn, nhân tiện nói: "Hác mỗ có thể xin nhờ Hàn cô nương một chuyện không? Đương nhiên khi xong việc sẽ không để cô nương thiệt thòi."

Hàn Phỉ kinh ngạc, không lập tức từ chối, mà dò hỏi: "Chuyện gì? Nói nghe thử một chút!"

Hác Mỹ sắc mặt nghiêm túc, nói: "Một tháng sau sẽ cử hành giải đấu y sư toàn quốc rất lớn, Hàn cô nương có thể lấy danh nghĩa của Thần Nông Giá để dự thi không?"

Hàn Phỉ nghe xong gọn gàng nhanh chóng từ chối: "Không được."

Hàn Phỉ từ chối quá nhanh, Hác Mỹ trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng, ngơ ngác hỏi: "Vì sao? Ngài có thể đưa ra mọi yêu cầu, ta cái gì cũng có thể đáp ứng!"

Hàn Phỉ không chút do dự lắc đầu: "Không được là không được."

Hác Mỹ không nhịn được nói: "Hàn cô nương là sợ xấu mặt mất đúng không? Ta bảo đảm, bất luận kết quả thế nào, ta đều sẽ không có bất kỳ ý kiến gì! Hơn nữa ta tin tưởng dược phương mà Hàn cô nương viết ra khẳng định người khác không thể làm được!"

Hàn Phỉ nhàn nhạt nói: "Đừng giả vờ không hiểu trước mặt ta, ngươi chắc chắn hiểu rõ ý ta."

Hác Mỹ chán chường cúi đầu, sắc mặt phức tạp, nàng hiểu rõ ý tứ của Hàn Phỉ. Nàng ta phải ẩn giấu thân phận mình, đương nhiên không thể làm ra náo động lớn như vậy. Nhất là sự xuất hiện của một Nữ Y sư sẽ tạo ra oanh động lớn đến mức nào, cũng có thể đoán ra được. Sơ ý một chút, liền có thể gay go!

Đây tuyệt đối không phải là điều mà Hàn Phỉ muốn nhìn thấy, hành động lần trước đã có khuynh hướng bại lộ thân phận, nàng hiện giờ nhất định phải kẹp chặt đuôi làm người, lúc này tuyệt đối sẽ không bại lộ thực lực, tránh làm ra náo động sẽ chọc ra phiền phức, nàng ghét nhất là phiền phức.

Ngay lúc Hàn Phỉ đang nghĩ như vậy, hệ thống bỗng xuất hiện, điên cuồng đâm Hàn Phỉ.

"Kí chủ, kí chủ! Mau đáp ứng! Đây là một thời cơ tốt a!"

"Vì sao? Ngươi không phải muốn ta phải giữ bí mật à?"

"Đúng vậy! Nhưng tham gia thi đấu sẽ không ảnh hưởng gì! Hơn nữa một khi thắng lợi, liền sẽ có vô số tài nguyên đếm không hết đâu!"

"Ta không đi. Cũng không phải nhiệm vụ yêu cầu, ta chán ghét phiền phức, hơn nữa ta lại không cần những danh tiếng này."

Hệ thống không còn gì để nói, nó làm sao lại quên Hàn Phỉ luôn luôn chán ghét phiền phức, đối với danh tiếng lại càng không để ý, nếu như không phải là nàng bắt đầu quan tâm đến nam thần mới làm những việc này, thì thật sự là không để ý đến chuyện bên ngoài!

"Ba người đứng đầu sẽ được khen thưởng dược tài đỉnh cấp! Rất có thể sẽ là dược liệu có thể cải thiện được tình hình của nam thần a!"

Hàn Phỉ ngẩn ra, con mắt bắt đầu từ từ sáng lên.

Hệ thống vừa nhìn thấy có hi vọng, vội vàng nói: "Ba người đứng đầu được khen thưởng vô cùng phong phú, nhất là những dược tài có tác dụng rất lớn cho sức khỏe, cường thân kiện thể này, cứu Người chết sống lại này, cải thiện thể chất này, tất cả đều có khả năng! Mà coi như không có tác dụng, chỉ cần bán đi cũng chính là một khoản tiền lớn a! Hơn nữa, còn có thể để Thần Nông Giá ghi nợ ngươi!"

Lần này, Hàn Phỉ thật sự bị đánh động. Nhưng thứ đánh động nàng không phải là tiền tài của Thần Nông Giá, mà là có hi vọng cứu chữa nam thần! Có trời mới biết, than thể đầy vẻ bệnh tật kia của nam thần khiến lòng nàng như có một tảng đá lớn, đè lên vô cùng khó chịu, nhất là lúc chứng kiến nam thần ho ra máu, trái tim nàng như sắp ngừng đập, nước mắt cũng không kiềm được, lòng nàng đau muốn chết.

Nam thần nhu nhược, yếu đuối như thế chính là một đóa Kiều Hoa a, nếu không cố gắng bảo vệ, bất cứ lúc nào cũng có thể khô héo! Vừa nghĩ tới thân thể nam thần có hi vọng chuyển biến tốt, mắt nàng liền lóe lên hung quang, hận không thể đến cướp đi những khen thưởng kia!

Hệ thống cuối cùng thêm mắm dặm muối nói: "Hơn nữa kí chủ quên sao? Ngươi còn có hai lần cơ hội làm gầy thân thể mà! Vừa vặn có thể dùng ở đây đấy! Như vậy vừa có thể tránh được tai mắt của người khác, vừa có khả năng thắn được khen thưởng, hơn nữa còn khiến Thần Nông Giá một mực tận tâm với ngươi, quả là một mũi tên trúng ba con chim!"

Hàn Phỉ đã triệt để bị thuyết phục.

Hác Mỹ nhìn Hàn Phỉ từ lúc mới bắt đầu từ chối, không thèm để ý cho đến khi mắt nàng bốc hung quang, dáng vẻ hệt như đang muốn đi đánh nhau với ai, dọa cho nàng ta phải nhảy dựng lên, còn tưởng rằng Hàn cô nương này vừa bị kíƈɦ ṭɦíƈɦ gì đó.

Hàn Phỉ nắm chặt quyền, quay về Hác Mỹ nói: "Hác lão bản, ngươi yên tâm đi, tuy ta không tham gia, nhưng ta sẽ bảo sư muội của ta tham gia, năng lực y thuật của nàng ấy không thấp hơn ta, khẳng định sẽ không thành vấn đề! Đến lúc đó nàng sẽ đại biểu Thần Nông Giá đi dự thi!"

Hác Mỹ lại khiếp sợ thêm lần nữa. Sư muội? Vậy mà lại có thêm một nữ y giả nữa! Thế giới này là thế nào a? Hay nói đúng hơn là người danh sư nào có gan lớn như vậy, lại bồi dưỡng ra tới tận hai nữ y giả? Còn là một y sư giả có năng lực không kém gì Hàn cô nương! Điều này cần bao nhiêu dũng khí cùng thực lực đây!

Giờ khắc này, Hác Mỹ cảm thấy vô cùng nghiêm trọng, hình tượng Hàn Phỉ trong lòng nàng càng lúc càng cao lớn hơn, thành một thiên tài xuất thân từ một đại thế gia ẩn thế.

"Đại ân đại đức của Hàn cô nương, Thần Nông Giá nhất định sẽ không quên!"

Cuối cùng, Hác Mỹ ngữ khí kiên định nói.

Hàn Phỉ đã đang cười híp cả mắt, trong đầu đã lên kế hoạch nếu như thắng được dược tài, phải làm sao cho nam thần dùng, vừa nghĩ tới thân thể nam thần sẽ từ từ tốt lên, nàng liền không ngừng được vui cười.

Phía bên kia, Thường Đức suy nghĩ hồi lâu đã hạ quyết tâm, nói: "Ba canh giờ, cho ta ba canh giờ, ta có thể đem Tuyết Liên Hoa hái xuống."

Thường Đức đã đưa ra quyết định chắc chắn, Tuyết Liên Hoa cũng không phải đóa hoa cuối cùng, dựa vào tài lực của nơi đây, sau này sẽ còn có những dược tài cấp cao khác, không đáng vì thứ này mà đắc tội chủ nhân mới.