Vụng Trộm Cưng Chiều Em

Chương 61



Hứa Giác dường như rất giật mình với câu trả lời này của cô, chân mày giương lên, nhướng mắt nhìn qua.

Tần An Nhiên nghênh đón ánh mắt của anh, lại lặp lại một lần : " Được, cùng tắm. "

Hứa Giác dừng lại vài giây, ngẫm nghĩ một chút, ngay sau đó đứng lên, chậm rãi đi qua phía cô.

Tần An Nhiên đứng tại chỗ không nhúc nhích, vẻ mặt bình tĩnh : " Anh cầm đồ tắm sao ? "

" Không cần. "

Chờ sau khi anh đến gần, Tần An Nhiên kéo cửa tạo ra khe hở lớn hơn, sau đó né người, nói với anh : " Anh đi vào trước đi. "

" Được. " Hứa Giác vừa nói vừa bước vào phòng tắm.

Tần An Nhiên ở một bên yên lặng nhìn anh. Lúc Hứa Giác đi tới cửa, mới vừa nhấc chân muốn đi vào trong, lại dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Tần An Nhiên, cô ở một bên nhếch miệng cười với anh.

Chốc lát, vẽ mặt Hứa Giác hơi thay đổi, đứng trước cửa : " Quên đi, mình em tắm đi. "

" Không phải nói cùng nhau sao ? "

" Phòng tắm nhỏ, quá chật. "

" Ồ. " Tần An Nhiên ngoài miệng đáp lời, duỗi tay ôm vòng eo anh " Chúng ta đứng gần chút không phải là được sao ? "

Hứa Giác híp mắt lại nhìn cô, dường như mang chút mê hoặc.

Bỗng nhiên, ánh mắt Tần An Nhiên chợt lóe lên, tinh nghịch cười một tiếng, đưa tay ra, vén vạt áo của anh lên thật nhanh, sau đó véo vài cái trên da bên hông của anh.

Cơ bụng anh căng có lực, lòng bàn tay cô giống như con lươn lướt qua mảng da thịt lớn của anh, đầu ngón tay mềm mại, động tác mang theo khiêu khích rõ ràng.

" Này, em ---- " Hứa Giác lùi về phía sau một bước theo bản năng, sửng sốt nhìn cô.

" Làm sao ? " Tần An Nhiên ra vẻ vô tội nhìn về phía anh, trên nét mặt lại có nụ cười không che giấu được " Anh tránh cái gì ? "

Hứa Giác bình ổn một chút, cố gắng bình tĩnh : " Bị em véo đau. "

" Vậy em xoa xoa cho anh ? "

Tần An Nhiên vừa nói vừa muốn đưa tay ra, bị Hứa Giác nghiêng mình tránh đi, móng tay cô chỉ đụng phải chút viền quần áo. Cô nhìn động tác nhanh nhẹn của anh, thật sự không nhìn được, cười hì hì.

Hứa Giác dừng bước chân, nhận ra cô cố ý, giọng nói trầm xuống : " Tần An Nhiên, giờ em giỏi lắm. "

Tần An Nhiên ngưng cười, nghiêng đầu nhìn anh : " Cấp 3 hai ta không có quan hệ gì. Bây giờ anh là bạn trai em rồi, vẫn không thể sờ tay vào ? "

Cô dường như nói một cách nghiêm túc, cố gắng nín cười, thậm chí lộ ra vẻ bất mãn than phiền.

Mới vừa rồi lúc cầm quần áo, cô tình cờ thấy đồng phục bóng rổ của anh trong ngăn kéo. Không hiểu sao, cô bỗng nhiên nghĩ tới đánh giá của Khúc Sam Sam về anh lúc cuộc thi đấu hữu nghị cấp 3 : " Nhìn không ra nha, Hứa Giác người này còn rất bảo thủ. "

Những lời này dường như cho cô linh cảm, hồi ức lúc trước cũng xuất hiện, cô phát hiện trước kia có điểm mù cô không thấy được.

Cô nhớ tới lúc tiểu học có một lần lớp chuẩn bị tiết mục biểu diễn cho ngày Quốc tế Thiếu nhi, gọi là 《 Nhạc trong mưa 》. Nam sinh muốn cởi áo ra xoay quanh trên tay, bắt chước cảnh tượng đạp nước trêu đùa trong mưa. Cả lớp có hai mươi mấy nam sinh, chỉ có một mình Hứa Giác nhất định không đồng ý cởi áo. Cuối cùng giáo viên không có cách nào, để anh cầm lá sen ngồi xổm bên cạnh hồ nước sắm vai ếch xanh, cứ như vậy ngồi xổm từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc.

Kết hợp với hành động của Hứa Giác cho tới nay, cô cảm thấy mình đã hoàn toàn hiểu tính tình của anh. Ngoài mặt ngang ngạnh không chịu vào khuôn phép, có gì nói đó, trên thực tế lại vô cùng thận trọng.

Cho nên vừa nói cô dò xét một chút, phát hiện lấy chuyện này trêu đùa anh thật sự rất thú vị. Tại sao cô không ý thức được sớm chút ?

Cô nhất định phải từ bị động thành chủ động, nắm giữ anh.

Hứa Giác nhìn ánh mắt hài lòng của cô, mím môi, bỗng nhiên nhả ra : " Muốn sờ tay vào ? "

" Ừm. " Tần An Nhiên gật đầu.

Hứa Giác nghe xong lời này, liếm khóe môi, cười khẽ một tiếng. Sau đó nắm lấy tay cô, dán lên ngực anh. Quả thật, giống như lời anh nói, áo ngủ của anh không dày như cô tưởng tượng. Cách chất liệu may mỏng, cô có thể cảm nhận rõ cơ bắp dai bền căng chặt của anh. Anh đè ép tay cô, xê dịch xuống từ ngực, từ từ dán chặc, giống như để cô cận thẩn cảm nhận đường vân từng tấc da thịt của anh.

Cứ như vậy di chuyển đến chỗ bụng dưới, Hứa Giác ngừng lại. Anh nhìn Tần An Nhiên, cười như không cười, giọng lưu luyến giống như đang quyến rũ : " Có muốn sờ vào không ? "

Tần An Nhiên nuốt nước miếng, trong lòng có chút luống cuống, mạnh cố gắng giả bộ bình tĩnh : " Em không có vấn đề gì nha. "

Hứa Giác nhìn cô một cái, giả bộ phải đưa tay cô xuống, mắt thấy đầu ngón tay đã chạm vào rìa quần, vẫn chưa có người nào bảo dừng.

Hai người dường như đang so đo, cũng đang giằng co.

Lúc này, Hứa Giác xoa bóp tay cô một cái, kéo dài giọng : " Thích sờ như vậy, đúng lúc, thuận tiện giúp anh ... "

Hứa Giác cúi người, tiến tới bên tai cô, tone giọng không đứng đắn lưu manh, nói ra ba chữ.

" A ! " Tần An Nhiên kêu một tiếng, trong chớp mắt rút tay ra, lách mình chạy vào phòng tắm đóng cửa lại.

Sau đó cô dựa vào sau cửa, bình ổn tim đập, cố gắng bình tĩnh lại. Cách cửa, cô có thể nghe thấy được Hứa Giác dường như cười ra tiếng.

Cô thua cô thua.

Cô cuối cùng vẫn là không nhìn thấu anh.

Tất cả đều là giả bộ, anh thận trọng cái quỷ !

Cô không giống như anh không mặt mũi không da. Cô không giống như anh không ngượng không thẹn thùng.

Cô làm sao có thể đấu với anh ?

Cô đã quên anh là ai, anh là người giỏi so đo nhất.

Nghĩ đến vừa rồi thiếu chút nữa thì ...

Cô vội mở vòi nước lên, sau đó cởi quần áo đứng dưới màn nước, dừng nước tắm tẩy đi vẻ kiều diễm trong đầu.

Tắm xong lúc đi ra, cô nghe được Hứa Giác đang ở ban công nghe điện thoại. Hình như là bạn cùng phòng gọi tới.

Thanh âm anh mát lạnh cùng tiếng gió từ ngoài cửa sổ thổi tới, lần lượt truyền tới :

" Bạn gái đút tôi ăn bánh kem, cậu có chuyện ? "'

" Hai mươi thế nào ? "

" Trinh nữ con mẹ cậu. Cậu mới là trinh nữ, toàn ký túc xá cậu đều là trinh nữ. "

Cô đã đi tới ban công, có thể lờ mờ nghe được giọng của Lương Tri Viễn từ microphone bên kia truyền tới, dường như đang đối mặt hô to với bạn cùng phòng khác " Cậu nóng nảy cậu nóng nảy cậu nóng nảy ", sau đó là một trận cười vang.

" Hứa Giác. " Tần An Nhiên nhẹ gọi một tiếng.

Hứa Giác nghe tiếng quay lại, trong điện thoại còn nghe được giọng của Lương Tri Viễn, dường như đang nói chuyện với người xung quanh : " Thích lâu như vậy, ở bên nhau đã hơn một năm cũng không dám, thật ẻo* muốn chết. Mau, đặt nỗi nhục của 405 lên màn hình công cộng ... "

* Gốc : 娘炮 là một loại ngôn ngữ mang tính phân biệt đối xử với nam giới, mang tính định kiến ​​giới và mang ý nghĩa phân biệt đối xử. Được sử dụng để mô tả một người đàn ông có nhiều nữ tính hơn theo truyền thống, cho dù trong cách cư xử (ví dụ: ngón tay hoa lan, lời nói nữ tính, giọng nói, v.v.), quần áo hay vai trò giới tính.

" Tích " một tiếng, Hứa Giác ngắt điện thoại.

" Em tắm xong rồi, anh đi tắm đi. " Tần An Nhiên nói.

Hứa Giác gật gật đầu, đi đến phòng ngủ cầm quần áo vào phòng tắm.

Tần An Nhiên vẫn đứng ở ban công. Hoàng hôn đã buông xuống, vài ngôi sao xuất hiện, mây dày đặc ở chân trời dần dần lan tới. Gió đem chui vào khe hở cửa sổ chưa đóng, nhẹ nhàng mềm mại, thổi tan ít không khí khô nóng.

Một lát sau, cô đi vào phòng khách, nhìn quét một vòng, phát hiện vừa rồi Hứa Giác đã thu đĩa bánh kem cô ăn xong vào phòng bếp, bàn ăn cũng được lau qua.

Cô cười cười, người này còn rất vệ sinh.

Lúc này, cửa phòng tắm mở ra. Hứa Giác đi ra, anh gội đầu, trên đầu phủ khăn lông, vừa đi vừa tùy tiện xoa vài cái.

Tần An Nhiên đi tới, đối mặt với anh. Hứa Giác mới thay quần áo rộng thùng thình, lộ ra mảng lớn xương quai xanh, trên làn da còn hơi nước chưa tan biến, khiến cả người mang theo một lớp sương mù mờ mịt.

Tần An Nhiên nhìn anh một lúc, tiến lên một bước, ôm lấy anh.

Hứa Giác kẹp khăn lông lên tay để xuống ôm cô, cười nói : " Hôm nay sao dính người như vậy ? "

Nước trên tóc anh còn chưa khô hoàn toàn, theo ngọn tóc ngưng kết thành giọt nước, rơi xuống trên má, dọc theo đường viền hàm căng tuột xuống chỗ xương quai xanh, theo độ cong chảy vào trong quần áo.

Tần An Nhiên nhìn chằm chằm giọt nước kia ngẩn người một lúc, không nói gì, sau đó ngửa đầu lên hôn anh. Đôi môi anh ướt nhẹp, bởi vừa mới ngâm qua hơi nước, rất mềm mại. Giống như là bị gì đó đầu độc, cô nhắm mắt, nhón chân lên. Hứa Giác cũng đáp lại hôn cô, tay di chuyển đến gáy cô và thắt lưng chống đỡ cô.

Tần An Nhiên một bên say sưa quấn quít với anh, một bên tay phải trượt về sau lưng anh. Dừng lại vài giây, sau đó vén vạt áo phần lưng của anh lên, đưa vào trong quần áo anh, vuốt ve trên da thịt bóng loáng của anh.

Editor : =)) cứu tôi mng ơi, hai đứa nhà tôi lớn hết rồi huhu

Hứa Giác cảm nhận được động tác của cô, không phản ứng gì, mặc cho cô làm. Chỉ là nhiệt độ giữa hơi thở nóng lên, hôn cũng phải sâu hơn ít.

Tần An Nhiên dời tay xuống, ngón trỏ mảnh khảnh móc vào lưng quần anh, ngay sau đó tay chậm rãi di chuyển đến sườn eo, lại đi tới phía trước.

Động tác cô dừng một chút, sau đó bàn tay thay ngón trỏ sát vào cơ bụng của anh như vậy, đọc theo đường tiên cá*, bắt đầu chậm rãi dò vào chỗ rìa vải trong cùng. Cảm nhận được da thịt nóng bỏng của anh, mang chút run rẩy.

* Hình ảnh

Lúc này, Hứa Giác đột nhiên đưa tay bắt được cổ tay cô, nhưng vẫn không dừng hôn cô, chuẩn bị mút cánh môi của cô, âm thanh từ khe hở rầu rĩ truyền ra : " Em làm gì ? "

" Em ... " Tần An Nhiên bị anh hôn ý thức có chút mơ mơ màng màng, lại không biết nên nói như nào.

Tay Hứa Giác xuống theo cổ tay cô, siết chặc ngón tay cô. Anh hơi ngẩng đầu lên, rũ mắt nhìn cô, yết hầu lăn một chút, đè nén hơi thở : " Đang thử thách sức nhẫn nại của anh ? "

" Không phải, thật ra thì em ... " Tần An Nhiên cắn môi dưới, tầm mắt nghiêng qua một bên, không nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói nhẹ chậm " Không bảo thủ như vậy. Em có thể ... "

Cô nuốt nước bọt, còn chưa nói hết.

" Không bảo thủ như vậy ? " Hứa Giác nghiền ngẫm lặp lại những lời này, lại mang theo ẩn ý " Vậy nhảy qua bước này, trực tiếp làm ? "

Tần An Nhiên có chút hoảng : " Cũng, cũng không có bảo thủ như vậy ... "

Hứa Giác cười một chút, kéo tay cô thưởng thức : " Em còn hiểu cái này, học ở đâu ? "

Tần An Nhiên không nói chuyện. Mặc dù cô là học sinh giỏi, nhưng cũng không có nghĩa là cô không hoàn toàn hiểu những thứ này.

" Nhưng mà không cần. " Hứa Giác bỗng nhiên trầm giọng lên tiếng.

" Dạ ? " Tần An Nhiên quay đầu nhìn anh.

Hứa Giác hôn một cái lên mu bàn tay cô : " Anh không nỡ được. "'

Sau đó anh vỗ xuống đầu cô : " Ngủ đi, không phải ngày mai có giờ học ? "

Tần An Nhiên gật đầu một cái, đi về phía phòng ngủ. Mở cửa, một trận gió lạnh đập vào mặt, không biết Hứa Giác đã giúp cô mở điều hòa không khí lên từ bao giờ.

Cô đi vào, vén chăn ngồi lên giường, lại suy nghĩ một chút, thật ra thì cô vẫn không hề thua.

Vì vậy cô thuận miệng nói một câu : " Thật ra thì anh vẫn khá bảo thủ. "

Nghe nói như vậy, động tác chuẩn bị kéo cửa của Hứa Giác dừng lại : " Anh bảo thủ ? "

" Ừ. "

Anh hừ cười một tiếng : " Đừng nói sớm quá. "

-

Sáng sớm hôm sau, Tần An Nhiên rời giường, thay về quần áo của mình. Hôm nay thứ hai, cô có tiết.

Cô đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Hứa Giác đã dậy, đưa lưng về phía cô dựa vào bàn bếp, cầm một cốc nước.

Quay đầu thấy cô, Hứa Giác ra hiệu về bàn ăn một chút : " Dậy muộn vậy, bữa sáng em phải cầm ăn ở trên xe. "

Tần An Nhiên nhìn sang, là một ổ bánh mì và một cốc sữa bò. Anh làm ấm sữa bò một chút, sờ vẫn ấm ấm. Cô nhận ra là sữa tươi thanh trùng, lúc cấp 3 ở ban công anh đặt loại này cho cô.

Cô rửa mặt một chút, cầm bữa sáng trên bàn lên, đi theo Hứa Giác ra cửa.

Mới vừa ngồi lên xe, cô liền xe bánh mì ra, nhúng vào sữa, ăn uống.

Hứa Giác khởi động xe, chậm rãi lui ra khỏi gara, quét qua nhìn cô một cái hỏi : " Sao hiện tại muốn ăn trên xe anh ? Không sợ cái này đổ ? "

Tần An Nhiên có lý chẳng sợ : " Trước kia hai ta không có quan hệ gì, em ăn rồi. Hiện tại anh là bạn trai em, em vẫn không thể đổ trên xe anh sao ? "

Hứa Giác cười một tiếng, không nói gì nữa.

Tới gần trường học, Hứa Giác đậu xe xong, đưa Tần An Nhiên đến khu dạy học.

Tần An Nhiên đã ăn xong bánh mì, đang uống sữa bò, bỗng nhiên quay đầu cười hỏi anh : " Lúc ấy tại sao anh phải mua một chai sữa bò này cho em vậy, có phải muốn cảm ơn em giúp anh đánh thắng Lưu Hưng Vĩ à ? "

Hứa Giác xuy một tiếng : " Không cần em hất bình sữa bò kia anh cũng đánh thắng được. "

" Vậy vì sao ? "

" Vì để cho em phát triển mà. " Hứa Giác xoa tóc cô, cười nhạo nói " Bốn năm sau em không cần mặc áo anh như váy ngủ. "

Tần An Nhiên không phục : " Em không quá lùn, hơn nữa cao thì có lợi gì. "

Hứa Giác nghe xong lời này, bỗng nhiên cúi người, đến gần trên đỉnh đầu cô, làm bộ hít sâu một hơi, thở dài nói : " Phía trên này không khí thật tốt. "

Sau đó lại ranh mãnh nhìn cô một cái : " Đáng tiếc em vĩnh viễn cũng không ngửi thấy. "

" ... "

Tần An Nhiên đang muốn giơ sữa bò trống không trong tay lên đánh anh, anh bắt cổ tay cô lại, rút bình trong tay cô ra : " Anh đi ném cho em. Được rồi, mau vào đi thôi. "

Tần An Nhiên trợn mắt nhìn anh một cái, đi vào khu dạy học.

Hứa Giác một mình đi về, đến bên lề đường dừng xe, mở khóa, đang chuẩn bị mở cửa xe ngồi lên.

Bỗng nhiên, sau lưng vang lên một giọng nữ : " Hứa Giác. "

Hứa Giác quay đầu lại, Từ Uyển đứng ở ven đường.