Vũng Nước Đục

Chương 45



Dạo gần đây tôi thường hay nằm mơ.

Cũng có thể không phải mọi thứ đều là mơ, tôi không phân biệt được.

Ngày hôm đó, tôi không nhớ mấy về những chuyện xảy sau đó ra ở quán bar, tôi chỉ mang máng nhớ được trước mắt tôi lóe lên vài luồng ánh sáng nhấp nháy và có vô số bàn tay từ khắp mọi phía đều đang áp chế tôi lại. Không thấy Liễu Phường cũng không nhìn thấy Châu Bạc Tân, ánh đèn, âm nhạc, khung cảnh ồn ào, tất cả mọi thứ tôi đều không nhìn thấy. Tôi vùi đầu vào cánh tay, cố gắng hô hấp để không bị nghẹt, tôi có linh cảm rằng tôi đang dần trở thành người điên theo mỗi nhịp thở.

Thật sự từ chính thời điểm này tôi mới dần cảm nhận được cảm giác "chán ghét" thế giới này, điều mà tôi chưa từng có trước đây.

Liễu Phường thay tôi xin nghỉ ốm, đầu tiên là một tuần rồi sau đó lại thêm một tuần nữa.
Tôi không gặp bất kì ai, Đại Thành và Tam Tử tới tôi không gặp, Hồ Ly tìm tôi tôi cũng không gặp, thậm chí ngay cả Tống Diệc Vi rất nhiều lần liên lạc thông qua Liễu Phường tôi cũng không gặp. Đã hai tuần rồi tôi không nói chuyện với bất kì ai, Châu Bạc Tân gọi cho tôi vô số cuộc, có lúc tôi sẽ trực tiếp cúp máy, có lúc sẽ trơ mắt nhìn số điện thoại của anh xuất hiện trên màn hình, khi không có người nghe nó sẽ tự động cúp máy rồi anh lại gọi tới, lặp đi lặp lại như vậy.

Tôi không thấy phiền và dường như anh cũng không thấy phiền.

Tuần đầu tiên Liễu Phường luôn quỳ xuống xin lỗi tôi, bà lại xin lỗi, lúc nào cũng xin lỗi. Bà quỳ xuống như một cỗ thi thể bị còng với đầy những lời than khóc rỗng tuếch, mỗi một chữ bà nói ra đều khiến tôi muốn đóng đinh bà đến chết vào quan tài. Tôi hận Liễu Phường, hận việc bà bị cưỡиɠ ɧϊếp, hận việc bà sinh tôi ra, hận bà vì sao lại không bóp chết tôi. Tôi cứ tưởng rồi tôi sẽ ổn thôi, tôi tưởng chỉ cần tôi giả vờ như cuộc sống yên bình thì sẽ có thể thật sự yên bình. Nhưng bấy giờ tôi mới nhận ra đó chẳng qua chỉ là gom hết thảy đặt tạm vào một nơi nào đấy, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày sụp đổ rồi nổ tung, tôi sẽ buộc phải thừa nhận tôi chính là kẻ điên.
Quái vật, kẻ điên, tôi bắt đầu xuất hiện ảo giác, tôi bị rối loạn cảm xúc nghiêm trọng, không kiểm soát được cơn giận, hoang tưởng bị hại và một loạt triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt tôi tra được khi ấy bắt đầu xuất hiện trên người tôi.

Tôi không kiểm soát được bản thân đi vào phòng bếp lấy dao chĩa về phía Liễu Phường, tôi muốn mắng bà là đồ hèn hạ nhưng lại mắng không ra lời.

Nên tôi chỉ có thể quay lưỡi dao hướng về phía tôi, Liễu Phường liền quỳ mạnh xuống nói tất cả đều là lỗi của bà ấy, tất cả đều là lỗi của bà ấy.

Nhưng sao lại có thể là lỗi của bà được? Bà cũng là bệnh nhân, tôi cũng là bệnh nhân, phần lớn mọi người trên thế giới này đều là bệnh nhân không có thuốc chữa. Người không bị bệnh đang lạnh lùng đứng trên bờ nhìn chúng tôi quỳ trong bùn lầy và dù có bò cũng muốn tiến về phía trước, bọn họ được cái dáng vẻ giống như ốc sên này lấy lòng, dòng nước đυ.c ngầu dài đằng đẵng vô tận, đen kịt hôi thối, hoặc là chết vì ngạt nước hoặc là chết vì kiệt sức.
Chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ lội qua vũng nước đυ.c.

Một tuần sau tôi đã bình tĩnh hơn không ít nhưng vẫn không chịu gặp mặt người khác.

Mỗi ngày nhìn Châu Bạc Tân gọi điện cho tôi đã trở thành sở thích duy nhất của tôi. Tôi chưa bao giờ trả lời cuộc gọi, nhìn nhìn nhìn, mở to mắt nhìn đến mức gặp hoang tưởng, tôi trông thấy dáng vẻ lạnh nhạt của Châu Bạc Tân hồi bé khi vừa mới đến Lệ Thủy Uyển, tôi vô tri gọi anh là anh trai, anh vẫn khó chịu như trước nhưng không hề cố ý bỏ mặc tôi. Anh chính là như vậy, không có hứng thú sẽ không tránh đi, tránh đi cũng đại biểu cho việc "quan tâm", anh vốn không thèm quan tâm nên sẽ để mặc tôi bám dính lấy anh.

Không biết nếu đổi lại là người khác bám dính anh lâu như vậy thì có phải anh cũng sẽ mềm lòng hay không.

Lần đầu tiên anh mềm lòng là vì tôi bị ngã rách đầu gối. Lúc đó là mùa hè nên ánh mặt trời rất chói chang, tôi mặc quần đùi, anh nhíu mày nhìn tôi đang thở hổn hển vì đau trên mặt đất, rồi anh vươn một tay ra với tôi. Tôi vừa mừng vừa sợ vội kéo anh để đứng dậy, thật ra đầu gối tôi đau đến mức muốn bật khóc nhưng tôi không dám khóc vì sợ anh sẽ cảm thấy tôi phiền phức.

Nhưng anh lại ngồi xổm xuống, ngón cái cọ nhẹ lên làn da quanh miệng vết thương, "Đau không?"

Tôi biết ngay từ khoảnh khắc đó tôi đã thích Châu Bạc Tân rồi, không phải kiểu thích dành cho anh trai mà là kiểu thích của một người dành cho một người khác.

Có đôi khi tôi sẽ nhìn thấy Châu Bạc Tân ở trong phòng tôi, tôi biết đó là ảo giác, hoặc không thể gọi là ảo giác mà đó là tưởng tượng của tôi.

Tất cả những cảnh tượng về mọi người và mọi chuyện mà tôi "nhìn thấy" thì chỉ có Châu Bạc Tân mới khiến tôi an tâm, anh là người duy nhất tôi không thấy sợ.

Bất cứ khi nào anh đột nhiên xuất hiện bên cạnh tôi, tôi cũng đều muốn nắm tay anh.

Tôi rất nhớ anh, là quái vật cũng nhớ, là kẻ điên cũng nhớ.

Tôi rất nhớ anh.

Tôi muốn nói chuyện với "anh", bảo rằng tôi có hơi nhớ anh, để không khiến anh cảm thấy phiền nên tôi cố ý giảm bớt mức độ lại và chỉ nói là có hơi thôi.

Nhưng anh vẫn không quan tâm tôi, đột nhiên quay lại khoảng thời gian trước năm mười tám tuổi, tôi tốn hết bao công sức cũng không lấy được chút thương xót nào từ anh, anh nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét càng khiến tôi cực kỳ xấu hổ, tôi biết anh ghét tôi và cũng ghét cả "tình yêu" của tôi.

Vào một ngày nào đó của tuần thứ ba, tôi quyết định đi tìm Tống Diệc Vi, cụ thể là ngày nào thì tôi không rõ lắm, thậm chí rốt cuộc có phải là tuần thứ ba hay không tôi cũng không biết, tôi chỉ có một khái niệm khá mơ hồ về thời gian.

Liễu Phường không biết tôi lén lút chạy ra khỏi nhà, tôi nghe thấy tiếng động bà ra khỏi nhà rồi tôi mới rời đi. Dạo trước bà không dám để tôi ở nhà một mình nhưng sau đó bà nhận ra ngoại trừ đi vệ sinh và đi tắm thì tôi chưa bao giờ rời khỏi phòng nửa bước nên thi thoảng bà mới ra ngoài một lúc.

Khi tôi đẩy cửa bước vào, Mạt Mạt đang ngồi trên ghế bấm điện thoại, cô nàng dùng một chân chống xuống xoay ghế rồi người cô nàng cũng xoay theo. Đột nhiên thấy tôi bước vào nên cô nàng ngại ngùng đứng lên, "Xin chào, Trung Nhã tâm lý. Xin hỏi anh cần giúp gì ạ?"

Tôi đội mũ rộng thùng thình nên Mạt Mạt không nhận ra tôi. Tôi nhìn vào bên trong, "Louise đang bận sao?"

Dường như Mạt Mạt bị giọng nói khàn khàn khó nghe của tôi làm giật mình, ngập ngừng nhìn thoáng vào bên trong, sau đó điều chỉnh lại nụ cười, "Trước đây anh đã từng đến chỗ của chúng tôi chưa ạ? Nếu chưa anh sẽ phải đăng ký trước, bên chúng tôi đều phải hẹn trước hết ạ."

Tôi liếʍ môi, "Không cần đăng ký, trước đây tôi đã từng tới rồi, buổi chiều Louise có hẹn không?"

Có thể Mạt Mạt hơi sợ, tôi có thể hiểu được có không ít người rối loạn tâm thần tới đây, thoạt nhìn tôi thật sự không bình thường chút nào. Cô nàng vội chộp lấy điện thoại trên mặt bàn cầm trên tay rồi mỉm cười với tôi, "Anh họ gì? Tôi sẽ vào mời chị Vi ra."

Tôi có hơi bất đắc dĩ, chỉ có thể nói ra tên của mình. "Tôi là Trần Lễ."

Khi Tống Diệc Vi nhìn thấy tôi thì chị rất sốc, tôi cũng không biết cái dáng vẻ hiện tại của mình như nào, mấy ngày nay tôi cũng không soi gương vì có hơi sợ khi nhìn thấy bản thân. Một người mà đã ba tuần không nhìn thấy mặt trời và không nói một câu với người khác chắc chắn sẽ có hơi không giống người bình thường.

Dọc đường đi tôi trùm kín người bằng áo lông rộng thùng thình và mũ, khi ngồi tàu điện ngầm tới đây cũng không có bất kỳ ai nhận ra tôi khác với đám đông. Ngay cả Mạt Mạt cũng không nhận ra tôi, cổ họng tôi khản đặc nên cũng khó trách sao cô nàng không nhận ra giọng nói của tôi. Tôi cầm một ly nước có chút nóng, với tôi mà nói nhiệt độ của nó lại rất vừa vặn, mức độ đau đớn vừa phải có thể giúp tạm thời che giấu hết cảm xúc của tôi.

Lần này Tống Diệc Vi không đốt hương liệu nhưng Mạt Mạt sẽ đúng giờ thay hoa tươi trong phòng tham vấn.

Chị nhìn chằm chằm tôi một lúc, không có ý định giấu tôi, "Châu Bạc Tân liên lạc với chị và nhờ chị liên hệ với mẹ em để hỏi về tình hình của em."

Tôi gật đầu, tôi biết hơn phân nửa Hồ Ly và Tống Diệc Vi là do Châu Bạc Tân dẫn lời nên mới đến tìm tôi, "Tôi đến gặp chị, chị đã nói cho anh ấy biết chưa?"

"Tạm thời thì chưa, chị tôn trọng ý kiến của em."

"Đừng nói cho anh ấy." Tôi liên tục vuốt ve cái ly trong tay, rũ mắt nhìn hơi nóng lượn lờ trước mắt, tôi thì thầm, "Louise, hôm nay tôi không đến gặp nhà trị liệu tâm lý của tôi mà chỉ là đến để gặp bạn của tôi Louise, được chứ?"

Chị nghiêng người về trước, cười nói: "Tất nhiên là được, hôm nay sẽ không thu tiền của em."

"Ba của tôi là Liễu Viên." Tôi nói.

Tôi không nhìn vào mắt của Tống Diệc Vi mà tôi chỉ nhìn chằm chằm vào ly nước trước mặt, tôi nói bằng tông giọng rất khẽ, cũng không biết Tống Diệc Vi có nghe rõ không.

"Ba của tôi là Liễu Viên, mười chín năm trước ông ta cưỡиɠ ɧϊếp Liễu Phường, Liễu Phường sinh ra tôi, chắc chắn chị biết tôi có bệnh, chị rất giỏi, người hướng dẫn cho chị là một giáo sư rất nổi tiếng ở nước ngoài mà, chắc chắn chị vẫn luôn biết tôi có bệnh, mấy ngày hôm trước tôi bắt đầu xuất hiện ảo giác. Lúc ở quán bar... tôi nhìn thấy Liễu Phường, dáng vẻ của bà ấy rất đáng sợ, một nửa gương mặt đang khóc với một nửa gương mặt đang cười giống như một con ma vậy, thật sự rất giống một con ma, bà ấy nói muốn dẫn tôi về nhà."

"Tôi rất sợ nhưng Châu Bạc Tân không nhìn thấy bà ấy, không ai thấy được bà ấy, chỉ có mỗi mình tôi trông thấy."

"Tôi luôn có cảm giác như có ai đó đang theo dõi tôi, và một khi tôi bị bắt, mọi người trên thế giới sẽ biết tôi là một con quái vật, trong người tôi chảy dòng máu rất bẩn thỉu và mọi người đều sẽ biết được."

"Tôi... Tôi không muốn chết nhưng tôi không biết phải sống như thế nào, tôi không muốn chết, tôi vẫn muốn... chỉ là vừa nghĩ đến việc trên thế giới này còn có một người tên Châu Bạc Tân thì tôi sẽ cảm thấy tôi có thể sống thêm được chút nữa, nhưng tôi không dám đi tìm anh, tôi sợ anh sợ tôi, sợ anh ghét tôi, sợ anh cho rằng tôi bẩn thỉu."

"Tôi nhút nhát và ích kỷ, trước đây tôi chưa bao giờ biết mình là người như vậy, có phải tôi vẫn luôn như thế không, nhút nhát và ích kỷ, trước đây tôi thường nói Châu Bạc Tân nhát gan, nói Liễu Phường ích kỷ nhưng bây giờ tôi mới chính là người như vậy."

"Louise, tôi rất bẩn, mấy ngày nay tôi thường muốn rút cạn máu của bản thân nhưng không phải là tôi muốn tự hại, tôi không muốn chết."

Tôi không biết tôi đã thϊếp đi từ khi nào, vừa mở mắt ra thì trước mắt toàn là màu đen khiến cơ thể tôi đột ngột căng cứng. Tôi lùi mạnh về sau muốn dựa lưng sát vào một vật gì đó nhưng cuối cùng lại lún vào trong ghế sô pha mềm mại, bấy giờ tôi mới nhận ra mình đang ở chỗ nào. Tôi vẫn còn đang ở trong phòng tham vấn của Tống Diệc Vi, trời đã tối, khi tôi đứng dậy hai chân tê rần một lúc lâu, khứu giác chậm rãi khôi phục lại và ngửi thấy một mùi rất thơm.

Mạt Mạt nghe tiếng mở cửa liền quay đầu nhìn sang, nồng nhiệt vẫy tay, "Em trai tiểu Lễ! Tới ăn cơm tối đi, chị cố tình đến nhà hàng "tám km" bên kia để mua đó! Thật tình, hoành tráng lắm luôn á, xếp hàng lâu lắm nên cậu nhất định phải ăn nha!"

Tôi biết cái nhà hàng mà cô nàng nói, tên thật của nó thật ra rất có phong cách, nó bị gọi là "tám km" là bởi trước đó cư dân mạng phỉ nhổ rằng người xếp hàng mỗi ngày có thể lên đến tám km, nhưng quả thật ăn rất ngon. Mạt Mạt cười híp mắt, tách đôi đũa dùng một lần ra cho tôi rồi lại như làm ảo thuật lấy từ dưới bàn ra hai ly trà sữa, "Một ly nóng một ly đá, uống cái nào?"

Tống Diệc Vi gắp ớt chuông trong hộp ra ngoài với vẻ mặt ghét bỏ, ngẩng đầu lên hỏi tôi, "Chị và Mạt Mạt đều không ăn cái này, em có ăn không? Nếu em ăn thì chị không gắp ra."

Tôi cũng không thích ăn ớt chuông.

"Tôi cũng không ăn, trùng hợp thật." Tôi nói.

Tôi nói xong cũng không biết hai cô gái đây bị cái gì chọc cười mà đột nhiên cùng nhau cười rộ lên, giống như ba người chúng tôi không ăn ớt chuông vậy mà lại có duyên để tụ lại một chỗ còn đang ăn một phần mực xào với ớt chuông thế này là một chuyện rất buồn cười. Đúng là có hơi buồn cười thật, sau khi ngồi xuống tôi mới nhận ra khóe miệng đã cong lên, trong lòng cảm thấy ấm áp, hiển nhiên tôi biết hai chị ấy đang cố tình làm tôi vui.

Tôi muốn nói cảm ơn nhưng lại cảm thấy một tên đàn ông như tôi mà đi nói lời này với hai cô nàng thì có hơi dị dị.

Không ai nhắc đến thân thế của tôi, không ai nhắc đến căn bệnh của tôi. Hai chị ấy đều đang thảo luận về một thần tượng nhỏ rất hot dạo gần đây, Mạt Mạt cho rằng cậu ta chỉ có thể là top, Tống Diệc Vi lại cho rằng cậu ta chỉ có thể làm bot, hai người tranh cãi không ngừng, cuối cùng bèn đưa ảnh chụp đến trước mặt tôi để tôi xem xét.

Anh tôi làm trong lĩnh vực này nên hiển nhiên tôi biết vị thần tượng nhỏ này xác suất lớn vốn không phải gay mà chỉ là mấy cô gái tự mình cắn CP để vui vẻ mà thôi, tôi nhìn lướt qua, chân thành đưa ra một lời nhận xét, "Nếu phải nói thì hẳn là có hơi bot một xíu."

" Ồ ồ ồ, cậu biết nhiều thật đấy!" Mạt Mạt cười nham hiểm.

Tôi nhướng mày, đúng thật tôi không còn là trai thẳng ngây thơ như trước đây nữa.

Tôi không nán lại quá lâu, nếu biết tôi ở lại thì chắc chắn bọn họ sẽ luôn tìm cách để khiến tôi vui. Lúc tôi đi Tống Diệc Vi gọi với tôi từ đằng sau, chị dựa vào cửa nhìn tôi, "Cưng à, đừng về nhà, đi tìm anh của cưng đi."

"Chị là nhà trị liệu tâm lý nên rất ít khi chị nói những điều gì quá mức khẳng định, thường chị đều sẽ dẫn dắt người khác đi theo một hướng "lành mạnh" hơn. Chị không muốn nói điều gì đó quá mất hứng nhưng nếu thật sự là bệnh tâm thần phân liệt vậy sẽ cần phải điều trị trong một khoảng thời gian rất dài, cả em và mẹ của em đều như vậy, nhưng với em còn có một con đường tắt."

"Đi tìm anh ấy đi."

.........

Tác giả có lời muốn nói:

Đi tìm anh ấy đi, đi tìm anh ấy đi, đi tìm anh ấy đi! Bốn mươi lăm chương, cuối cùng hai người cũng yêu đương rồi, làm tui sốt ruột lắm đó.