Vùng Đất Tự Do

Chương 172



Đã lâu lắm rồi Gavin Doherty mới có cảm giác hưng phấn đến thế.

Gã rủ được ba cô gái trẻ, xinh và chịu chơi đi ăn nhậu, định bụng sau khi xong việc ở nhà hàng sẽ dẫn các em về nhà để chiến đấu cho đến sáng như mọi lần.

Vây xung quanh hắn là các Hiệp Sĩ mặc áo đỏ. Huy động từng này người làm nhiệm vụ bảo vệ chỉ để lấy le là chính. Hắn đang ở trong thành phố trụ sở của Liên Minh, đây là nơi an toàn nhất ở Vùng đất Tự Do, kể từ khi thành lập chưa từng xảy ra vụ tấn công chết người nào.

Hắn uống rất nhiều nhưng không say. Gavin làm sao mà say được? Điều đáng mừng là các em gái cũng không say. Lâng lâng vừa đủ thì tốt, say quá nằm như khúc gỗ còn làm ăn gì được? Hắn không thích phụ nữ say xỉn, như thế mất cảm giác.

Cửa hàng mở cửa thâu đêm. Cánh phục vụ chạy ra chạy vào, đáp ứng những nhu cầu oái oăm của Gavin.

Vào thời điểm Gavin cảm thấy đã đến lúc bước sang hiệp thi đấu chính thức với ba cô gái, thì một người mặc áo Hiệp Sĩ, đeo thẻ vàng bước vào.

Gavin nhìn tấm thẻ vàng, khinh bỉ đến nỗi không thèm ngẩng đầu lên xem kẻ đó là ai.

Người đó tiến về phía hắn, một trong các Hiệp Sĩ cận vệ của Gavin giơ tay cản lại.

Kẻ lạ mặt rút thanh kiếm chuôi đỏ như máu, chém chéo một đường, nửa mặt của tên Hiệp Sĩ bị cắt rời hẳn phần đầu, văng lên bàn.

Ba cô gái đáng thương sợ đến mức một người lập tức ngất xỉu, hai người còn lại gào khóc ầm ĩ.

Mặt mũi của Gavin trở nên tái nhợt. Hắn đứng phắt dậy, rút khẩu súng ra, đó cũng là lúc hắn nhận ra người đứng trước mặt mình là Trần Tuấn Tài. Gavin biết Tài là sát thủ giỏi nhất Hiệp Hội, cự li giữa hai người lại quá gần, trước khi mình kịp hướng khẩu súng về phía Tài thì đã bay đầu rồi cũng nên.

Tài lạnh lùng bảo:

- Vứt khẩu súng đi và ngồi xuống.

Một Hiệp Sĩ khác rút súng ra định bắn, Tài hơi xoay người, phóng con dao cắm vào trán gã, giết chết tươi. Như vậy là từ chỗ mười lăm năm chưa từng xảy ra vụ án mạng nào, trong vòng vài phút tối nay đã có hai người chết.

Gavin thấy tình thế không thuận, đành phải vứt khẩu súng đi.

Tài ấn vai gã ngồi xuống.

Hắn nói, giọng hết sức bình tĩnh:

- Gavin, có điều này tao cần phải nói với mày. Tao biết mày căm ghét tao từ cái vụ Adonis giết người bên mày. Nhưng mày cũng cần biết rằng tao ghét mày y như vậy, thậm chí còn nhiều hơn. Mày là kẻ độc ác và tàn nhẫn. Tao muốn giết mày để trừ hậu họa, nhưng vì mày có bố là Phó Tư Lệnh nên tao đành chịu. Tao đã nhịn mày trong một khoảng thời gian rất dài. Mày đã nhiều lần sỉ nhục tao, nhiều đến mức tao phải tự hỏi giữa tao và cục phân thì mày khinh ai hơn. Nhưng tao nhịn được hết. Đó là bởi vì tao nghĩ đến những người mà tao cần phải bảo vệ. Chỉ có điều mày lại không hiểu được điều đó. Mày nghĩ tao là một kẻ yếu đuối không có năng lực tự vệ nên muốn dày vò thế nào cũng được. Đó là một suy nghĩ sai lầm, Gavin ạ.

Gavin gật đầu như cái máy.

Tài nhìn thẳng vào mắt gã:

- Mày đã đặt tay nào lên người vợ tao?

Gã đội trưởng vội nói:

- Tôi chưa kịp làm gì cả. Tôi thề.

- Chưa kịp à? Thế mày định dùng tay nào?

- Tôi không định dùng tay nào cả.

- Ngang bướng không chịu cung khai. Thế mình giả sử là tay phải đi.

Tài kéo tay Gavin đặt lên bàn, Gavin tìm cách chống lại thì ăn ngay một cái cùi chỏ vào mặt làm đầu bật ngửa ra đằng sau.

Tài rút con dao nhỏ bên người, cắt phăng ngón trỏ tay phải.

Gavin rú lên đau đớn.

- Mới bắt đầu thôi mà.

Tài lại cắt thêm ngón áp út. Cơn đau dồn dập làm Gavin muốn ngất đi.

- Bàn tay thiếu hai ngón còn làm ăn được gì nữa? Thôi tao cắt luôn cả bàn để cho mày đỡ vướng víu nhé.

- Không, không.

- Sao mày không nói như vậy lúc bố mày yêu cầu tao thề độc ấy? Thằng chó đẻ khốn kiếp.

Tài hua thanh kiếm Huyết Long, bàn tay của Gavin bị cắt cụt đến cẳng tay.

Lúc này toàn bộ Liên Minh đều đã được báo động. Các đội Hiệp Sĩ được triển khai bao vây nhà hàng thành nhiều tầng lớp.

Gabriel nghe tin cấp báo, không kịp ăn mặc chỉnh tề đã vội chạy đến giải cứu con.

Lão bước vào trong nhà hàng, hai tay giơ lên trời:

- Trần Tuấn Tài, chúng ta có thể thương lượng. Hãy thả con tôi ra, rồi tôi sẽ đáp ứng các điều kiện của anh.

Tài mỉm cười, nụ cười làm Gabriel sởn tóc gáy:

- Gabriel, ông thì giúp gì được cho tôi?

- Chúng ta sẽ tìm ra cách mà.

- Lẽ ra ông nên nghĩ ra một cách nào đó trước khi đến đây. Ông đã gián tiếp đẩy Dực Long vào đường cùng. Hàng trăm nghìn người bên tôi đã chết, tổ chức của tôi đứng trước nguy cơ tan rã, nhà tôi ly tán. Tất cả là nhờ ơn bố con ông.

- Cậu không thể nói như vậy, Trần Tuấn Tài, tôi không làm gì hại cậu.

- Ông biết không, Gabriel, câu đấy hoàn toàn chính xác. Ông không trực tiếp làm gì hại tôi, nhưng mà tôi cứ muốn buộc tội cho ông đấy, thì đã làm sao?

Gabriel lặng người. Tài vừa nói rõ rằng hành vi của hắn là cố tình cưỡng ép người khác một cách thô bạo. Vậy thì còn thương lượng gì nữa?

- Được rồi, ông đã đến rồi thì hãy nhìn con ông chết trước mặt mình đi.

- Nếu cậu giết con tôi, cậu sẽ chết.

- Và cả ông nữa, Gabriel, lấy mạng của tôi đổi lấy mạng bố con ông, cũng tính là có lời.

- Không phải, cậu không phải là người như vậy. Cậu không phải là một thằng điên khát máu chạy đi giết người lung tung, cậu đang tính toán điều gì đó. Cậu muốn gì hả Trần Tuấn Tài, hãy nói cho tôi biết suy nghĩ thực sự của cậu.

Tài còn chưa kịp trả lời, bên ngoài đã có tiếng lao xao. Ethan Kath một mình bước vào, sau khi đã quan sát tình thế, liền nói với hắn:

- Tư Lệnh muốn gặp cậu.

Gabriel tựa như hiểu ra được điều gì đó.

Tài hỏi lại:

- Tôi đã làm loạn Liên Minh, Tư Lệnh sẽ trừng phạt tôi đúng không? Vậy thì tôi không đi.

- Tư Lệnh cam kết không trừng phạt cậu.

- Thế thì thông báo điều đó cho người bên anh đi.

Ethan Kath nói lớn:

- Tư Lệnh tha chết cho người này, không ai được giết hắn. Kẻ nào vi phạm mệnh lệnh lập tức xử bắn.

Tài đẩy Gavin lúc ấy sống dở chết dở sang một bên, ngẩng đầu lên trời cười dài. Các Hiệp Sĩ nhìn Tài với ánh mắt căm ghét pha lẫn sợ hãi.

Tiếng cười của hắn là tiếng cười chiến thắng, nhưng bên trong còn ẩn chứa cả sự thê lương mà phải tinh ý lắm mới nhận ra được.