Vùng Đất Tự Do

Chương 168



Sau hai giờ đi bộ, hơn mười nghìn người bên Dực Long cuối cùng đã tới cứ điểm của Ma mút.

Nelson Neo đứng ngoài cổng chào đón hắn.

- Thủ lĩnh Trần Tuấn Tài, thật vui khi thấy anh vẫn bình an vô sự.

Tài mỉm cười:

- Ông Nelson Neo, tôi không biết nói gì để bày tỏ lòng cảm kích trước sự hào phóng và tử tế của ông.

Nelson cười xòa:

- Chỉ là một món quà nhỏ thôi mà, đừng bận lòng về điều ấy. Hơn nữa, có khi tôi còn phải cảm ơn anh. Tôi thật lòng không muốn chứng kiến công trình mà mình đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết xây dựng trở nên hoang phế. Tôi cảm thấy mình giống như người chủ nhà vì tình thế bất đắc dĩ mà phải dọn đến nơi ở mới, và như mọi người chủ khác tôi vui mừng khi biết được rằng ngôi nhà của mình sẽ được người kế tục chăm sóc chu đáo. Chúng tôi sẽ bàn giao cho anh tất cả mọi thứ, bản thiết kế chi tiết, sơ đồ các công trình trọng yếu, chìa khóa phòng và kho vũ khí để các anh tùy ý sử dụng. Nhưng vì tôi phải đi ngay bây giờ, nên tôi sẽ để lại năm nghìn người hỗ trợ anh trong việc tiếp quản và bảo vệ cứ điểm.

- Ông thật chu đáo, Nelson.

Nelson quàng vai tựa như người bạn thân thiết, rồi nói nhỏ với Tài:

- Có điều này tôi cần nói cho anh biết. Chúng tôi không có tiền và cũng không có thức ăn. Kho lương thực của chúng tôi rỗng tuếch.

Tài lặng người đi. Hắn thực sự chưa nghĩ đến tình huống này.

Nelson Neo tiếp tục thì thào:

- Các anh có tới mười nghìn người. Nuôi được từng ấy người là cả một vấn đề lớn. Anh cần phải cân nhắc. Ngay cả bây giờ nếu các anh muốn di tản lên Khu Bắc cũng không thể được, bởi các anh không có phương tiện để đi xa đến thế. Trên đường đi có lẽ Liên Hiệp sẽ tổ chức phục kích và giết các anh không sót người nào. Trần Tuấn Tài, anh nên quyết đoán. Tôi có thể giúp anh ở một quy mô hạn chế. Hãy chọn ra vài người quan trọng nhất, tầm khoảng ba, bốn người để đi cùng tôi đến gặp Quintus, để những người khác ở lại. Họ chỉ làm vướng chân anh mà thôi.

Tài quay đầu nhìn những người đã theo mình đến đây. Họ là những người trung thành nhất, mặc dù biết Dực Long không có tương lai vẫn kiên quyết ở lại mà không đào ngũ. Hắn không tưởng được sự phản bội của hắn, cho dù là cần thiết, sẽ gây tổn thương cho họ và cho chính hắn như thế nào.

- Liên Hiệp sẽ tấn công và giết chết những người này.

- Chúng sẽ không làm thế nếu anh tuyên bố giải tán Dực Long và khẳng định mình sẽ không tái lập các tổ chức sát thủ trong tương lai. Điều đó sẽ mang lại cho chúng cảm giác an toàn.

- Có lẽ vậy, đó cũng là một cách. Nhưng mà..

Tài hít một hơi thật sâu, những ý nghĩ hỗn loạn dần trở nên mạch lạc trong đầu hắn.

- Ông Nelson, tôi không thể làm thế.

- Anh định làm người tốt đến chết hay sao? Người tốt chỉ có chết mà thôi.

- Tôi không tự nhận mình là người tốt, tôi đang suy nghĩ từ góc độ lợi ích. Tôi không thể tuyên bố giải tán Dực Long và đến gặp Quintus, bởi vì khi làm như vậy tôi đã tự đánh mất giá trị của mình trong mắt Quintus. Quintus thu nạp ông bởi vì ông mang đến cho hắn hàng trăm nghìn sát thủ cừ khôi và hắn không thể giết ông mà không dẫn đến sự hỗn loạn, nhưng tôi sẽ mang lại cho hắn điều gì? Chưa kể đến quá khứ thù hận giữa hai người chúng tôi, ngay cả khi nhìn từ góc độ kinh doanh thuần túy, tôi sẽ trở thành một kẻ phụ thuộc vô dụng và tương lai là miếng mồi dễ nuốt trong mắt hắn. Không, ông Nelson, Quintus đã ngấm ngầm hỗ trợ chúng tôi trong thời gian vừa rồi, mục đích không phải để thu nạp hay chiêu dụ chúng tôi, mà là lợi dụng chúng tôi hướng sự chú ý của Liên Minh ra khỏi Cá Voi Xanh. Việc chúng tôi giải tán sẽ là chỉ dấu cho thấy tôi không mang lại bất kỳ lợi ích nào cho hắn. Tôi sẽ ở đây với người của tôi và chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.

- Kể cả khi Quintus đang giữ vợ con anh?

Gương mặt của Tài bất động, nhưng Nelson có thể nhìn thấy ánh mắt của hắn đang từ từ thay đổi, điều đó khiến lão rùng mình.

- Quintus đang giữ vợ con tôi?

- Hắn đã cứu vợ con anh từ Gavin Doherty. Nhưng tôi sẽ thành thật với anh. Quintus làm bất kỳ việc gì cũng đều tính toán cả.

- Hắn muốn dùng vợ con tôi để mặc cả với tôi.

- Có lẽ vậy.

- Ông Nelson, nhờ ông nói với Quintus rằng tôi vô cùng biết ơn hắn đã cứu vợ con tôi. Nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra với họ thì tôi sẽ không từ thủ đoạn nào để trừng phạt kẻ phạm tội. Tôi sẽ móc lá gan của hắn và ăn sống nó trước mặt hắn, để hắn chứng kiến cái chết đến một cách từ từ trong sự đau đớn tột độ. Dĩ nhiên chữ hắn ở đây không phải dùng để chỉ Quintus, bởi hắn ta đủ khôn ngoan không làm chuyện đó.

Nelson miệng cười mà trong lòng hồi hộp.

- Tôi sẽ truyền đạt lại nguyên văn câu này.

- Thông điệp bằng lời nói thường không được tiếp nhận với sự tôn trọng như nó đáng được hưởng. Vì vậy tôi sẽ làm một ví dụ cho hắn dễ hiểu.

- Ví dụ nào?

- Rồi ông sẽ biết thôi, Nelson. Hãy theo dõi các tin đồn. Hãy cho người của ông bám sát các diễn biến mới nhất ở Vùng đất Tự Do. Hãy lắng nghe những cơn gió. Chúng sẽ mang theo mùi tanh hôi của máu và bóng tối của tử thần, rất nhanh, chúng sẽ lan đến Khu Bắc và tôi hy vọng rằng những kẻ nhìn thấy cơn gió ấy sẽ hiểu được mình cần phải làm gì.

- Anh có muốn viết thư cho vợ con anh không, tôi có thể đợi thêm vài phút.

Tài từ chối:

- Không dám phiền ông nữa. Nếu ông gặp vợ tôi, hãy nói rằng không giờ phút nào tôi không nhớ về cô ấy và hai con. Tôi yêu ba mẹ con hơn chính bản thân mình, và tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để đón họ trở về.

Nelson gật đầu. Lão lên xe ô tô, ra hiệu xuất phát. Đoàn xe bốn chiếc của Ma mút rời khỏi căn cứ, lao nhanh về hướng Khu Bắc.