Vũ Toái Hư Không

Chương 267: Nhất khúc trường nhai



Trong tích tắc, A Phúc cất cao giọng hát!

- Hán đình hồn vũ, Đại Phong ca!?

Ánh mắt Lệ Thiên lóe lên một tia kinh hãi:

- Nhất khúc Đại Phong, khí vận hộ thân của đại hán hoàng đình đã biến mất nhiều năm, Quang Minh Hoàng, ngươi thật xứng là đối thủ của Công Thâu Lâm mà!

- Đại Phong ca?

Y Y lại giơ hai tay lên, đè chặt dây đàn, ngón trỏ khẽ nhúc nhích, kích động nói:

- Hán đình Đại Phong, thanh âm mãnh liệt phóng khoáng có một không hai ở Cửu Châu, Nguyên Quân tiểu thư, không biết Y Y có thể vì hắn đệm một khúc hay không?

Nguyên Quân cho đội ngũ dừng bên ngoài vòng vây của Hoàng Kim Phong Kỵ, nghe vậy mỉm cười:

- Y Y, nếu ngươi đệm nhạc cho người này, chỉ sợ trở thành đối tượng truy nã của hoàng kim Huyết tộc đó!

- Có thể được nghe Nhất khúc Đại Phong, được thấy Nhất thức Hán đình hồn vũ, cho dù phải đánh một trận với hoàng kim Huyết tộc thì sao chứ?

Đột nhiên một thanh âm khác vang lên từ phía sau.

Dương Ngũ một tay cầm trường thương, một tay cầm vò rượu thật to, hớp một ngụm thật lớn, đột ngột ném bể vò rượu!

- Ngũ tiên sinh, ngươi cũng động tâm? – Nguyên Quân nhíu mày khẽ cười.

- Mười bảy năm rồi, ta gần như đã quên mất chiến ca của Dương gia, thật muốn hát, muốn nghe một chút, có lẽ sẽ tìm lại được chút tâm huyết nam nhi thuở nào, còn nhớ năm đó phóng ngựa khắp Trung Châu, săn bắn khắp mọi nơi.

Dương Ngũ nhìn qua A Phúc, cười giống như gặp lại chiến hữu khi xưa. Lúc này ánh mắt Y Y lại sáng lên:

- Ngũ thúc, nếu như ngài muốn hát, vậy để Y Y đệm nhạc cho ngài!

- Các ngươi nha! – Nguyên Quân vuốt tóc cười:

- Thật là gây phiền toái cho ta mà, hát chứ gì, chúng ta chẳng phải nghệ nhân hát rong sao, hoàng kim Huyết tộc có thể ngăn chúng ta ca hát sao?

Dường như cùng lúc, không biết như thế nào lại tiến vào vòng vây Cổ Nguyệt Hà cười nói ồn ào! Hắn nói qua, hắn đã truyền cho A Phúc một bộ võ học mãnh liệt nhất Cửu Châu, danh chấn lịch sử.

Nhất khúc Đại Phong làm thay đổi linh khí đất trời, tạo nên một khí vận cho hoàng đình đại hán suốt bốn trăm năm, giúp tổ tiên nuốt trọn thiên hạ một cách hào hùng, như Vũ Đế lừng lẫy khi vung roi, tướng Vệ Hoắc Nhị hào dũng quét sạch đại mạc. Hết thảy đều trong đó!

Thật xứng là thanh âm mãnh liệt đứng đầu Cửu Châu!

...

A?

Trong vòng vây, Công Thâu Lâm tận mắt thấy sóng âm của mình bị một cỗ khí tức kỳ quái ngăn trở, nàng vui mừng đan xen sợ hãi vỗ tay nhảy dựng lên.

- A a, đã rất lâu rồi chưa được gặp qua đối thủ thú vị như vậy, không giống như những tên phế vật, yếu quá khiến Lâm Lâm không có hứng thú xuất thủ, cũng không giống như Công Tôn Khởi, chỉ biết hù dọa khiến Lâm Lâm không đủ can đảm ứng chiến. – Đôi mắt to của nàng hiện lên nét hưng phấn, hăng hái vỗ tay một cái:

- Được rồi, ta sẽ nghiêm túc đánh với ngươi một trận!

Vừa dứt lời, nàng liền khởi động cơ quan trên lưng Ky Giới Tri Chu, nhanh chóng hợp thành một cây đàn cổ, bản thân lại ngồi xếp bằng, đặt cây đàn lên trên gối!

- Đại Phong ca sao?

Công Thâu Lâm đè chặt hai tay trên dây đàn, võ hồn của Lâm Lâm cũng đã nói qua, triều đại Đại Hán vương nhất thống thiên hạ bốn trăm năm, cuối cùng cũng rơi vào kết cục sụp đổ, một trong những nguyên nhân chính là Hán Đình thành công quá lớn, nhưng sính võ quá mức, vì vậy mới tổn hao thực lực của quốc gia một cách vô ích như vậy.

- Lâm Lâm khiến cho ngươi trở nên dũng cảm, khiến ngươi mãnh mẽ, cũng có thể khiến ngươi mệt mỏi tới chết mà. A a a!

Mười ngón tay chuyển động dịu dàng, sóng âm bên người Công Thâu Lâm đột nhiên biến đổi, từ sát phạt sắc bén trở nên âm nhu quyến rũ, phảng phất như có sáu vị mĩ nữ đang ca múa làm tan biến hết tâm huyết của anh hùng hào kiệt, lại như một đoàn nhu thủy, mặc cho tiếng ca cuồng mãnh đánh úp lại, cứ đung đưa tùy ý. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com

Cứng quá tất gãy!

Nhìn thấy Công Thâu Lâm thay đổi chiêu thức, Cổ Nguyệt Hà gật gật đầu, Đại Phong ca tuy mãnh liệt, thế nhưng lại có chút thiếu đòn trí mạng, chính là quá mức khí khái, thiếu một chút tinh tế nhu hòa. Công Thâu Lâm lấy nhu thắng cương, đúng là kế sách hay để đối phó với A Phúc. Hơn nữa A Phúc luyện tập chưa lâu, kinh nghiệm và kỹ xảo còn lâu mới là đối thủ của Công Thâu Lâm!

Chẳng qua cái gì mới gọi là cao nhân chứ?

Hắc hắc!

Cổ Nguyệt Hà cười lộ ra hàm răng vàng khè, đột nhiên hắn lại rống lớn giữa đám người xem náo nhiệt:

- Hát hay, hát rất hay, khiến cho lão nhân gia ta nhớ tới người xưa, nhớ tới bốn trăm năm phong lưu của Đại Hán vương, tiếng hát khiến lão nhân gia ta cảm thán người thời nay, hồi tưởng lại hành khúc thiết huyết như tấm bia hùng vĩ ngàn năm... Loạn thế Thương, khởi binh hoang.

Đột nhiên hắn trầm lắng lại, ngân nga hát lên, trong thanh âm tràn đầy ma lực giống như từ tính, khiến đám người quanh hắn cũng thấp giọng hát khẽ theo.

- Sa trường mấy bận, máu nhuộm tâm tráng sĩ.

- Cùng tri kỷ, lập công trạng, một mình một ngựa chiến tứ phương.

Nghe tiếng ca này, Lệ Thiên nhíu mày, hắn đã nghe ra, đây chính là một hành khúc thông thường, sẽ không ảnh hưởng gì tới Công Thâu Lâm. Thế nhưng ca từ này lại khiến Lệ Thiên trong thoáng chốc giống như trở về hai mươi mấy năm về trước!

Năm đó, hắn còn chưa quyết chiến cùng Ca Thư Ứng Long, cũng chưa trở thành một trong ba đại tướng hoàng kim, mà chỉ là một sĩ quan bình thường trong Hoàng Kim Phong Kỵ. Hắn đi theo Đông Ca thánh nhân lẻn vào U Vân Châu, tận mắt chứng kiến trận chinh chiến thảm liệt giữa Vân Mông cùng Tống Nguyệt. Cũng tại năm đó hắn nghe được đấu ca này, nghe được tiếng ca trầm đục lan tỏa, một đơn vị bị quân vương bán đứng, bị chiến hữu ruồng bỏ, bị tầng tầng quân địch vây khốn, không ngờ phải dùng từng nhân mạng một lấp đầy chiến hào, cuối cùng mới đem một cây trường thương đâm vào lồng ngực Vô Địch Ca Thư. Cũng vào năm đó, Đông Ca thánh nhân chỉ vào thi thể khắp nơi vừa khóc vừa cười, hắn cười vì nam nhân của Dương gia đã chết sạch, hoàng kim nhất tộc trừ được mối họa lớn! Hắn khóc vì nam nhân của Dương gia đã chết hết rồi, từ nay về sau, trên sa trường cô độc, một ly huyết tửu, có ai cùng đối ẩm?

Cũng năm đó, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng Lệ Thiên chứng kiến Lưu Cước Hi Trì thánh nhân rơi nước mắt.

Cũng năm đó, Đông Ca niêm phong chiến giáp cất vào kho, không còn xuất hiện trên sa trường nữa!

Tiếng ca phiêu đãng, thanh âm của mấy người cũng không lớn, thật sự không lớn, thế nhưng lại có một số người tai có thể nghe được tiếng động ngoài ngàn dặm.

Như ở dưới Đoạt Nhật lâu nơi phía đông tòa thành, một đám tàn binh vắng lặng đang uống rượu liền đứng lên, thì thầm cất tiếng ca.

- Phù vân tán, ca túy hoan.

- Đông phong nhất dạ tẫn thiên phàm.

Trong tiếng ca, một quái nhân mặc hắc giáp đang ngủ say như chết đột nhiên lờ đờ mở mắt ra. Hắn say rượu, nằm dài trên ghế, dốc ngược bình rượu lên rồi điên cuồng hô to:
- Kính người ca hát!

- Kính người ca hát! - Tàn binh hả hê uống, vò rượu cũng bị đập nát!

Mà xa xa ở phía nam thành Xuất Vân, một bóng người nhếch nhác rớt từ trên cây xuống, hắn sờ sờ cái mũi, đồng thời tháo hồ lô rượu đang đeo trên lưng xuống.

- Đuổi Bắc Đấu, bắn Thiên Lang, hào sĩ bách chiến khuynh phong mang.

Hắn ca một câu, lại uống một ngụm rượu, sau đó lại ngửa mặt lên trời cuồng tiếu:

- Chư quân Cửu Châu, không thấy tiếng ca động nguyệt, không thấy máu nhuộm bia đá, Dương môn vẫn còn chưa tuyệt ư?

- Đuổi Bắc Đấu, bắn Thiên Lang! Hào bách chiến khuynh phong mang!

Một câu ca nữa như vậy lại vang lên tại tây thành!

Đông, đông, đông!

Tại cuối con đường, Dương Ngũ đang ngồi trên pho tượng sư tử trước cửa nhà, tay cầm cán thương đánh lên đầu sư tử từng cái, cười to rồi cao giọng hát:

- Đuổi Bắc Đấu, bắn Thiên Lang. Xưa có Đại Phong, giờ có Dương Môn Phong Bi ta, tâm huyết nam nhi Cửu Châu không ai là không có. Tiểu huynh đệ, ngươi có dám cùng ta hát một ca trường nhất khúc không?

- Có gì mà không dám?

Bị khí vận bức bách xung quanh, A Phúc lập tức giơ cao song chùy, ngửa mặt lên trời nện búa, đồng thời cao giọng hát:

- Đại Phong khởi, Loạn thế Thương. – Dương Ngũ tùy theo thế thương mà ca vang, nhất khúc chấm dứt, hắn lại dùng trường thương chỉ phía Lệ Thiên:

- Lệ đại tướng quân, mệnh của tiểu huynh đệ này do ta bảo vệ rồi!

...

- Lão đại, may mắn không làm nhục mệnh! – Không biết từ lúc nào Cổ Nguyệt Hà đã lặng lẽ quay trở lại, hắn vỗ bả vai của Trầm Côn rồi nói:

- Thế nào, không cần động thủ, chỉ cần động mồm mép là đã cứu được A Phúc mà!

- Cổ lão huynh, bội phục, bội phục! – Trầm Côn chắp tay nói:

- Xướng ca dẫn tới cao thủ đồng cảm, sau đó để cao thủ hỗ trợ, nhưng mà cho dù Lệ Thiên bị Dương Ngũ để ý rồi, vẫn còn một tên Công Thâu Lâm nữa, chúng ta lấy cái gì để bức lui Công Thâu Lâm?

- Nàng còn cần chúng ta động thủ sao? – Cổ Nguyệt Hà cười thần bí nói.

Theo ánh mắt của hắn, Trầm Côn nhìn thoáng qua một cái...

Công Thâu Lâm đã ngã trên mặt đất!

Nguyên lai nàng không sợ A Phúc, cũng địch lại Dương Ngũ. Thế nhưng khi có hai người đột ngột cùng ca, khiến cho dây đàn của nàng đột nhiên đứt đoạn, làn da trên mười đầu ngón tay bị xé rách, máu ròng ròng chảy ra, thêm vào đó, khóe miệng nàng còn chảy ra một tia máu tươi, rõ ràng bị nội thương cực kỳ nghiêm trọng!

- Các ngươi, các ngươi thật là khốn khiếp! A a a!

Công Thâu Lâm giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng vừa đứng dậy, cánh tay lại mất hết lực buông thõng xuống, thử mấy lần cũng vô dụng, nàng phẫn nộ khóc lớn:

- Đứng dậy! Đại hỗn đản, ngươi không phải là rất lợi hại sao? Mau giúp ta đứng lên!

Đại hỗn đản?

Đây là Công Thâu Lâm đang hô hoán vũ hồn của mình sao?

Ánh mắt của Trầm Côn sáng lên, lập tức nhận ra Công Thâu Lâm đã bị trọng thương, đúng là lúc rình trộm võ hồn của nàng, thậm chí là cơ hội tốt để xử lý võ hồn của nàng! Linh hồn bị thương, không phải là thế giới linh hồn Công Thâu Lâm cũng không thể phòng ngự sao?

- A di đà phật!

Trầm Côn vụng trộm điều động lực lượng Hồn Kinh, Bất Động Minh Vương Pháp Tướng trong thế giới linh hồn chậm rãi khởi động. Lúc này, hỏa diễm bên người Công Thâu Lâm đang bốc lên hừng hực, mặc dù không mãnh liệt như trước, thiếu chút nữa có thể phá vỡ sức mạnh Hồn Kinh của Trầm Côn, thậm chí hỏa diễm này còn thiêu đốt làm Trầm Côn đau đớn khắp da thịt, thần trí mê loạn, cơ hồ khiến hắn không điều khiển được Minh Vương bản thân!

Sau khi chủ nhân ngã xuống mà còn có uy lực như vậy, võ hồn của Công Thâu Lâm chỉ sợ không kém hơn kẻ đang cưỡi hồng mã, hoặc là kẻ đội nón xanh kia!

Đinh! Đinh! Đinh!

Trong ngọn lửa, Trầm Côn đột nhiên nghe thấy một hồi tiếng đàn du dương, bình thản, dễ nghe, không hề mang theo chút sát khí. Nhìn tới chỗ tiếng đàn vang lên, trong ngọn lửa là một người trẻ tuổi đang thôi động dây đàn, hai mắt nhắm nghiền, nghiêng tai lắng nghe tiếng lửa cùng tiếng đàn hòa lẫn, khóe miệng hiện ra nụ cười ưu nhã không màng danh lợi. Mái tóc phiêu dật phấp phơ, lộ ra khuôn mặt tuấn nhã mà Trầm Côn chưa bao giờ thấy qua, thoạt nhìn hơn phân nửa là một người có học đã đọc qua vạn quyển sách, nhưng bên trong cỗ hồng bào mà hắn mặc lại là một kiện nhuyễn giáp màu vàng kim nhạt, bên hông là một thanh trường kiếm, bộ dạng lại như một nho tướng lỗi lạc tay nắm trăm vạn binh mã, bày mưu nghĩ kế quyết thắng thiên lý!

Trầm Côn mang theo Minh Vương pháp khí đi đến trước mặt hắn, giơ lên Minh Vương chi kiếm đặt trên đỉnh đầu hắn, thế nhưng người này vẫn nhắm mắt đánh đàn, bình tĩnh nghiêng tai lắng nghe. Bộ dạng bình tĩnh thong dong thế này chính là cảnh giới mà biết bao anh hùng hào kiệt từ xưa tới nay không thể đạt tới!

- Vừa rồi đúng là ngươi cùng ca!

Một thủ khúc đã xong, người trẻ tuổi mới ngẩng đầu lên, khiến cho Trầm Côn có một loại cảm giác lực tương tác tràn ngập. Trong lòng Trầm Côn đột nhiên hiện ra một tia giác ngộ, với thực lực bây giờ của hắn, còn chưa có tư cách đánh đồng cùng người trẻ tuổi này, càng không nói tới thương tổn hắn.