Vũ Khí Hình Người

Chương 315: Thôn Vàng Bạc (94)



Edit: Ry

Tường thịt mở ra, khối vật chất dính nhớp rung chuyển, nhanh chóng nhào nặn thành hình thù quái dị nào đó, chuyển sang trạng thái nửa lỏng nửa rắn.

Nó tách ra thành những sợi thịt mềm như xúc tu, thăm dò quấn lên người Nguyên Dục Tuyết. Phản ứng của thiếu niên rất nhanh, nhổ Phá Hồng Mông ra khỏi tường thịt, nhanh chóng chém đứt những sợi thịt kia.

Chúng va chạm với Phá Hồng Mông tạo thành những tiếng "xèo" rất rõ ràng như là bị ăn mòn. Sau đó kiệt sức rủ xuống, một lần nữa tan rã trong cái "dạ dày" to lớn này.

Chúng khiến cậu liên tưởng tới những dây leo mà tế đàn tạo ra.

Nguyên Dục Tuyết nhắm mắt, ngón tay chầm chậm gõ trên chuôi đao, từng nhịp, từng nhịp.

Sức mạnh của nó gần như không hao tổn, cứ tiếp tục như vậy không ổn.

Phải tiêu hao năng lượng của nó.

Từ bên trong.

Đôi mắt như đá quý màu đen, phát sáng ở nơi tăm tối này, dùng nguồn năng lượng tìm kiếm vị trí nào đó. Nguyên Dục Tuyết ý thức được chỉ dựa vào sức mình thôi thì không đủ. Nhưng không sao ---

Trước giờ cậu không sợ chết, cũng sẽ không chừa đường lui cho bản thân.

Cùng lúc đó, ở bên ngoài, cơ thể quái vật ngừng chuyển động như mất tư duy và khả năng vận hành, biểu hiện hết sức ngu đần chậm chạp. Cho đến khi nó cảm nhận được Thần tiếp cận, cơ thể đỏ tươi mới nhúc nhích, run run như muốn rụt xuống, trở lại lòng đất bên dưới tế đàn.

Run rẩy, bất an, sợ hãi.

Cảm xúc đáng lẽ không thể xuất hiện với quái vật lại thật sự được thể hiện ra... Nhưng các người chơi đang đứng xem lại không nhận ra, họ căm hận nhìn thứ quái vật sinh ra từ ác ý của con người, đồng thời hoài nghi và có phần sợ hãi nhìn chằm chằm "Ghế Ngồi" đang tiếp cận nó.

Cảm giác bài xích mãnh liệt khiến con quái vật kia nhúc nhích muốn chạy trốn.

Hiển nhiên nó thất bại.

Giới Chu Diễn đi tới trước mặt nó.

Khuôn mặt con người hiện một vẻ cực kì lạnh lẽo, tà ác không giống người. Thần vươn tay ra, đặt lên người quái vật, đồng thời tiến thêm một bước, để tay mình lún vào trong cơ thể đỏ tươi. Thần chuyển động cổ tay, người xung quanh có thể nghe được âm thanh quái dị như là tiếng nước được khuấy động để tìm thứ gì đó.

Cảnh này không hiểu sao khiến người ta lạnh sống lưng.

Từ góc nhìn của người quan sát, cảnh này giống như con người đang bị quái vật cắn nuốt, không khác gì tự hiến tế bản thân.

Nhưng lại rất... Lạ.

Nó lạ đến mức không phải là quái vật cắn nuốt con người, mà là thứ mang hình người kia... Đang cắn nuốt quái vật.

Khó mà phân biệt được rốt cuộc bên nào mới là "quái vật".

Sinh vật cấp thấp ý đồ cướp đi cội nguồn của thế giới, tất nhiên thứ nó cướp được sẽ bị thu hồi.

Trước đó, Tà Thần được sinh ra từ ác ý làm vậy với "tín đồ" của nó.

Và giờ đến lượt nó.

Năng lượng kì dị bị hấp thụ, bị cướp đoạt khiến cơ thể khổng lồ của nó nhanh chóng suy yếu, tuy là nhìn bên ngoài thì không thấy có gì khác biệt, chắc là teo nhỏ lại một chút. Nhưng nếu xét bản chất, đó là một cực hình, một màn tra tấn kinh khủng.

Tai con người không nghe được âm thanh thảm thiết đó, nó thê lương chấn động vô cùng, như là tiếng khóc than của vô số oan hồn ở thời khắc của cái chết. Âm điệu bén nhọn có thể khiến con người trở nên tuyệt vọng ---

Nhưng giữa tiếng khóc thê lương, Giới Chu Diễn vẫn hết sức hờ hững, đến mức tàn ác.

Hắn nắm chặt vật thể trong tay mình.

Vô số năng lượng được hắn hấp thụ vào thần hồn.

Giới Chu Diễn chọn con đường giống với Nguyên Dục Tuyết.

Chỉ là hắn tiêu hao nó từ bên ngoài.

... Nguyên Dục Tuyết hơi ngẩn ra, cậu vươn tay, nhanh chóng bóp vành tai mình.

Hình như cậu yếu đi một chút, Nguyên Dục Tuyết trầm tư nghĩ, vì trước đó đối mặt với âm thanh này cậu chưa từng có cảm giác gì.

Ý nghĩ đó chỉ thoáng lướt qua trong đầu, thiếu niên tiếp tục giơ đao, tấn công vào nơi yếu ớt nhất đang bị giải tỏa kết cấu.

Lưỡi đao cắm vào nội tạng quái vật tạo thành dị hưởng, cảm giác tắc nghẽn chưa từng khiến Nguyên Dục Tuyết dừng lại nửa giây.

... Năng lực khôi phục của nó yếu đi rồi.

Nguyên Dục Tuyết cảm nhận được.

Năng lượng dự trữ của cậu còn rất dư dả.

Một đòn cuối cùng, cậu tụ năng lượng vào một điểm, ẩn chứa uy thế và sát ý tột cùng, không thể chống đỡ, tràn đầy sắc bén.

Trên đầu.

Đao khí đâm lên, phá vỡ thể rắn hỗn độn, ánh sáng ảm đạm chiếu rọi.

Cơ thể khổng lồ đột nhiên đổ xuống giống như tòa nhà sụp từ tầng cao nhất, khung xương máu thịt xốc xếch loạn thành một đống.

Chân Nguyên Dục Tuyết dùng sức, nương theo đống thịt đang lún xuống nhảy lên, lao về phía có ánh sáng --- Lại thấy được mặt trời.

Người giết Thần.

Cậu đứng trên vai "Thần", giẫm lên nó, nhìn nó tan rã cho đến khi biến mất.

Trước cậu, không ai thoát được vận mệnh bị cắn nuốt.

Nhưng Nguyên Dục Tuyết lại không.

Cậu đứng trên "Thần".

Các người chơi còn đang theo dõi Giới Chu Diễn lập tức dời sự chú ý sang bên đó. Bọn họ quên đi kiêng kị và uy hiếp, trong mắt chỉ còn sự khí phách của thiếu niên và bóng người mảnh dẻ. Họ trố mắt nhìn Nguyên Dục Tuyết, vô thức gọi tên cậu.

Trạng thái thiếu niên lúc này trông có vẻ không tốt lắm.

Trên người cậu không có vết thương rõ rệt, nhưng quần áo ướt nhẹp máu tanh hôi, tóc đen cũng rõa rượi dính trên vai khiến cậu trông có vẻ thật yếu đuối.

Áo đẫm máu, chất lỏng sậm màu từng chút nhỏ xuống, rơi trên mặt đất.

Lưỡi đao cũng dính đầy máu, còn tỏa ra sát khí. Nguyên Dục Tuyết hơi giơ đao lên, chĩa vào con quái vật đang hấp hối.

Cậu chỉ đang đứng ở trên cao, lại có khí thế... Không ai có thể chi phối.

Quá mạnh, mạnh tới mức khiến người đem lòng yêu thương. Hai ý nghĩ cực kì mâu thuẫn hiện lên trong đầu, đồng thời hòa hợp vô cùng.

Dường như là cảm giác được ánh mắt ai, cậu hơi xoay người, đôi mắt xinh đẹp hờ hững nhìn sang ---

Một nét đẹp vô song.

Mặt cũ của Nguyên Dục Tuyết không thể nói là xấu, nhưng đứng giữa dàn người chơi ai nấy đều có ngoại hình xuất sắc thì cậu trở nên "bình thường không có gì đặc sắc".

Nhưng giờ, thiếu niên xoay người lại, khuôn mặt ấy hiện ra, mang lại lực sát thương... Quá lớn.

Khuôn mặt không dính một giọt máu, đống máu kia chỉ dừng lại ở quần áo. Trang phục nhiễm bẩn càng khiến nước da trắng tuyết thêm mịn màng, đôi môi đỏ thắm, lạnh nhạt khó mà tiếp cận. Một vẻ đẹp tựa như ngọn núi mênh mông tuyết trắng, chỉ một cái nhìn đã khiến lòng người chao đảo, muốn khắc sâu nét đẹp ấy vào xương tủy.

Thiếu niên rủ mắt, khiến người ta chú ý tới nốt ruồi son, cho khuôn mặt ấy thêm chút diễm lệ mềm mại, làm tan đi sự xa xách ---

Âu Phục rung động.

Không chỉ có gã, tất cả người chơi có mặt đêm hôm đó cũng nhớ tới thiếu niên đẹp tựa thần linh xuất hiện bên bờ sông.

Là cậu.

Là Nguyên Dục Tuyết.

Bọn họ vẫn luôn biết là Nguyên Dục Tuyết, chỉ là lúc ấy tưởng rằng---

Âu Phục nhớ hôm sau mình có hỏi Nguyên Dục Tuyết.

"Dịch dung giỏi phết."

"Ngụy trang không một kẽ hở."

"Rất thông minh."

Đó là những đánh giá gã đưa ra.

Nhưng giờ ---

.... Aaaaaa!

Âu Phục có chậm hiểu mấy thì cũng biết, vì Nguyên Dục Tuyết không cần phải dịch dung để giết "Thần", đây giống như là lớp ngụy trang của cậu bị bóc ra.

Rõ ràng đêm hôm đó họ đã được chứng kiến bộ mặt thật của thiếu niên, nhưng do gã làm ảnh hưởng nên tư duy của mọi người đều rẽ ngang, đi sang một con đường hoàn toàn trái ngược với sự thật.

Nhịp tim của Âu Phục đang dồn dập.

Mặt gã cũng đỏ.

Khó nói là vì phản ứng hồi hộp bản năng sau khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp tuyệt trần như vậy, hay là vì rất nhiều nguyên nhân trước đó ---

Trong nhóm này, chỉ có A Đao không trải qua sự kiện bẽ mặt lại kì diệu kia, nên phản ứng của hắn với mặt của Nguyên Dục Tuyết cũng là lớn nhất, rất không quen.

Vị cao thủ luôn tỏ ra lạnh lùng không thích chung đụng với mọi người lập tức cúi đầu, ho khan mấy tiếng, không được tự nhiên cho lắm. Phần mái dài che đi mắt và nửa mặt, khiến người ta mất cơ hội quan sát sắc mặt hắn.

Sự phân tâm vì đột nhiên bị "kích thích thị giác" cũng không diễn ra quá lâu, cả nhóm nhanh chóng cảnh giác trở lại. Vì họ ý thức được "Thần" đã chết, nhưng phiền phức vẫn chưa kết thúc.

"Con người" vừa rồi có hành vi giống cắn nuốt quái vật, còn đáng sợ khó giải quyết hơn cả quái vật... Một nhân vật nguy hiểm.

Tiểu Cao lẳng lặng tiến lên, tiếp cận hắn.

Tử Đạn lên nòng, các loại đạo cụ công kích cũng chờ phát động.

Mà trong giây phút căng thẳng đó, Nguyên Dục Tuyết nhận ra "con người" rất nguy hiểm, còn giống quái vật hơn cả quái vật kia.

Là mặt và cơ thể của "Ghế Ngồi".

Cậu sẽ không bao giờ nhận nhầm đồng đội, đương nhiên cũng không bao giờ nhận nhầm linh hồn trong cơ thể đó.

Xâm lấn thao túng thể xác con người giống chiêu trò chỉ có quỷ quái tà ác mới làm, là điều cấm kị và đáng sợ. Nhưng Nguyên Dục Tuyết lại không mảy may hoài nghi hay đề phòng.

Những gì cậu thấy chỉ là Giới Chu Diễn tới tìm mình, chỉ vậy thôi.

Thiếu niên đứng trên cái xác bất ổn đang tan rã của "Thần", đột nhiên nhảy xuống.

Những người khác dù ít dù nhiều đều chú ý tới hành động của Nguyên Dục Tuyết.

Tuy biết với thực lực của thiếu niên thì không có chuyện bị thương khi ngã từ độ cao đó, nhưng nhìn cơ thể rơi tự do của cậu, họ vẫn không khỏi cứng người, nhanh chóng lao lên ---