Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 190: Ngoại truyện 6: Độc Cô Sương cùng Thượng Quan Dạ (4)



“Sương nhi, nàng khôngmuốn sao?” Thượng Quan Dạ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng của Độc Cô Sương,thanh âm mang theo chút mất mát.

Độc Cô Sương vừa nghe đến cỗ mất mát này, tâm dĩ nhiên có chút nhàn nhạt đau.Nàng vội vàng kéo Thượng Quan Dạ qua, dùng miệng trực tiếp ngăn lại môi mỏngcủa Thượng Quan Dạ.

Thượng Quan Dạ mở to ánh mắt, đối với chủ động của Độc Cô Sương, hắn chuẩn bịkhông kịp, kinh ngạc nhìn nhìn người trúc trắc hôn kia.

Độc Cô Sương hôn một hồi lâu, thấy Thượng Quan Dạ ngơ ngác không có phản ứng,trong lúc nhất thời không khỏi nổi giận. 囧, chẳnglẽ là kỹ thuật của nàng không tốt? Cho nên Thượng Quan Dạ không có cảm giác?

Thật đả kích. Nàng không làm nữa.

Cúi đầu, mặt bị thương lui về phía sau mấy bước, bất mãn nhìn chằm chằm ThượngQuan Dạ. Đầu heo chết tiệt này, người ta đều nói là nụ hôn đầu có được haykhông, hắn không thích còn chưa tính, phải bày ra vẻ mặt dễ ghét như vậy sao,nàng hôn, thật sự bết bát như thế sao?

Không được, nàng nhất định không thể cứ như vậy rút lui, hanh hanh, dám xemthường công phu hôn của nàng, xem nàng không hôn ngất hắn đi thì thôi.

Cánh môi mềm mại sau khi rời đi, Thượng Quan Dạ mới từ kinh chấn phục hồi tinhthần lại.

Hắn nhìn Độc Cô Sương sắc mặt biến hóa không ngừng, không khỏi vui vẻ nói:“Sương nhi, nàng...”

Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong, lần nữa bị Độc Cô Sương nghênh tới hôn nuốtđi xuống.

Độc Cô Sương phát huy hình ảnh kích tình trong đầu mình đã từng xem qua, cực kỳdùng sức hút hôn môi Thượng Quan Dạ, nàng khẽ cắn môi mỏng của hắn. Ở trong lúcThượng Quan Dạ kịch liệt thở dốc, cái lưỡi trơn của nàng đi vào, phấn lưỡinhiệt tình cuốn lấy hắn, cùng hắn nhiệt liệt hút quấn quít.

Thượng Quan Dạ hai tròng mắt cuồng nhiệt tối sầm, nhắm mắt lại, đổi bị động làmchủ động, trong cuồng dã mang theo nhu tình thật sâu hôn trả Độc Cô Sương.

Lưỡi hai người quấn quýt ở cùng nhau, chất lỏng trong suốt trong lúc dây dưalẫn nhau chảy xuống khóe miệng, hình ảnh tà mị kia, làm cho người ta phun máu.

Mới đầu Độc Cô Sương còn có thể có ý thức, vậy mà theo hôn kia càng lúc kịchliệt, nàng cảm giác mình giống như là ở trên mây trắng, đầu óc trống rỗng.

Thân thể đều biến mềm nhũn dựa vào trong ngực Thượng Quan Dạ, lúc này ThượngQuan Dạ trần như nhộng, Độc Cô Sương cách quần áo mình, cảm thấy tầng da thịtkia nóng rực đến cỡ nào.

Mà dưới bụng nàng, cảm thấy có gì đó chĩa vào, không cần suy nghĩ nàng liềnbiết là đồ gì, hơn nữa đối với đồ đó, nàng thật cảm thấy quen thuộc.

Mỗi một lần vẽ cái đồ đó thì nàng thật ra cũng không nhịn được so sánh, khôngthể không nói, Thượng Quan Dạ này cái đó thật đúng là lớn đến lợi hại.

Hiện tại, trong đầu Độc Cô Sương bắt đầu trồi lên dáng vẻ của đồ đó, mặt, khôngkhỏi đỏ hồng.

Thượng Quan Dạ cảm giác được Độc Cô Sương có chút phân thần, không khỏi xấu xakhẽ cắn cánh môi nàng một cái.

“Uhm...” Đau nhẹ, làm Độc Cô Sương mở to hai mắt giận trừng Thượng Quan Dạ mộtcái.

Một phần thẹn thùng kia, cơ hồ là Độc Cô Sương thường ngày không có, lúc nàytriển hiện, Thượng Quan Dạ thấy thế không sai biệt lắm đều ngây dại.

Hai tay trở nên vội vàng lên, phủ ở trên thân thể của Độc Cô Sương, trêu đùa dutẩu.

“Ư...” Độc Cô Sương phát ra thanh âm ưm a, trên thân thể trống không làm nàngcảm thấy xa lạ rồi lại phát lên mong đợi.

“Sương nhi...” Thượng Quan Dạ khẽ gọi nàng # đã che giấu #

Quần áo bất giác bị kéo rơi, lẫn nhau đều trần truồng. # đã che giấu #

Độc Cô Sương có chút ngượng ngùng cúi đầu. 囧, cóphải nhiệt tình quá hay không, có thể đem Thượng Quan Dạ người này hù dọa chạyhay không?

Thượng Quan Dạ kéo qua mặt của nàng, tà mị liếm nàng một cái.”Sương nhi, dángvẻ nàng xấu hổ, thật đẹp.”

Khen nàng sao? Bày tỏ kia, hắn không có bị hù đến?

Cáp cáp cáp cáp, như thế rất tốt, nam nhân của Độc Cô Sương nàng sao có thể dễdàng bị hù dọa đây, cáp cáp cáp cáp, nếu như vậy liền bị hù đến, nàng nếu mạnhhơn không phải là bắt hắn hù dọa đến hôn mê sao.

“Sương nhi, nàng đang cười cái gì?” Cười đến có chút quá gian đi? Không phải làđang suy nghĩ làm sao chỉnh hắn chứ?

Chẳng lẽ, Sương nhi bây giờ đổi ý không muốn làm sao?

Không được, đã đến lúc này, nếu như không cho làm, vậy hắn sẽ nổ tung mất.

Thượng Quan Dạ không nói lời gì một phen ôm sát Độc Cô Sương, để cho nàng khôngcó một tia khe hở dán chặt mình, thân thể, từ từ liếm bộ phận nhạy cảm của nàng.

Cảm giác được nàng càng ướt hơn, hai tròng mắt Thượng Quan Dạ có cỗ ánh sáng uám, không được rồi, hắn đã kiên trì đến cực hạn, tiểu yêu nữ này từ nhỏ chínhlà hành hạ hắn.

“Không có cười gì hết, Thượng Quan Dạ, chúng ta bắt đầu đi.” Độc Cô Sương haitròng mắt có chút mê ly, bất quá nhiều hơn là hưng phấn, tò mò.

Ha ha ha, rốt cuộc đến thời điểm nhiều thoải mái đây, nàng rốt cục có thể cảmnhận được loại vui thích thực cốt này.

Trước kia vẽ những hình ảnh XXOO kia, nàng luôn là tận tình tưởng tượng, chínhlà cực kỳ thoải mái, bạo thoải mái, nhưng rốt cuộc thoải mái ở đâu, như thế nàothoải mái, nàng căn bản là nói không ra, ha ha, giờ thì tốt lắm, chỉ cần mìnhthử qua, nàng vẽ nhất định tốt hơn nhiều so với những tiền bối trước đây, saunày cũng sẽ không có ai vượt qua được nàng.

Thượng Quan Dạ chờ chính là một câu như vậy.

Giờ phút này không do dự nữa, đem Độc Cô Sương nằm ngang trên giường, kéo châncủa nàng ra, chậm chạp mà có lực chen lấn đi vào.

“A...” Thật là đau.

Trời ơi, đau như vậy, ai nói sảng khoái, thoải mái. Mẹ ngươi đại di mụ, đauchết nàng.

Thượng Quan Dạ cũng cảm thấy thật là đau, hắn, hắn, cũng là lần đầu tiên.

Cái loại cảm giác bị bao chặt chẽ, hắn sắp bộc phát. Không được, thật là thốngkhổ.

Chảy mồ hôi, thở hổn hển, Thượng Quan Dạ thống khổ hôn nhẹ cái miệng nhỏ nhắnđiên cuồng la của Độc Cô Sương, nhẹ giọng trấn an nói: “Sương nhi, nàng nhẫnmột chút, rất nhanh sẽ không đau đớn.”

Nói xong, hắn bắt đầu động có tiết tấu lên.

“Mẹ nó, nhẫn cái rắm, ngươi nhanh rút ra cho tiểu gia, nếu không đừng tráchtiểu gia đối với ngươi không khách sáo, a a a a, đừng động, động đến đau chếtta, ngươi muốn chết sao, ngươi cử động nữa, ngươi cử động nữa... Ta... Ta...”

Độc Cô Sương liều mạng tránh động thân thể, muốn tránh thoát cái ôm của ThượngQuan Dạ.

Chân tâm đau xót, đầu óc của nàng cũng không suy nghĩ được gì, căn bản quên lúcnày tránh động như vậy, tương đương với biến thành trêu đùa nam nhân điêncuồng.

Này không ——

Thượng Quan Dạ hoàn toàn điên cuồng, tốc độ tiến công một cái so một cái cuồngdã, tiến công mạnh mà có lực kia, cơ hồ làm Độc Cô Sương chỉ có thở gấp, lờimắng người cũng không nói ra miệng nữa.

Đau đớn, dần dần biến mất.

Một loại khoái cảm xa lạ vây quanh nàng, nàng mở ra đôi mắt mê ly, nhìn vềThượng Quan Dạ, mảnh mai thở dốc vùi vào trên ngực mạnh mà có lực của nam tử,phát ra một cỗ mùi thơm khác biệt.

“Sương nhi, còn đau không?” Động tác của Thượng Quan Dạ có điều chậm chạp, nhìnra được, hắn đang thống khổ nhẫn nại dục hỏa.

Độc Cô Sương lắc đầu. Không đau, nhưng cảm giác kia thật là lạ, nói không racảm giác gì.

Thượng Quan Dạ vừa nghe nàng nói không đau, thấp suyễn một tiếng không hề nhẫnnại nữa mà là đem toàn bộ vật kia đều xâm nhập trong cơ thể Độc Cô Sương.

“A... Đau...” Mẹ nó, trời đánh, lại vẫn đau như vậy, thoải mái cái rắm, ai nóithoải mái đều đi tìm chết cho tiểu gia.