Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 105: Hành động chấn động của năm tiểu quỷ



Bốn phía, an tĩnh.

Độc Cô Diễm miệng cắn tiểu hoàng qua co rút một cái, cây tiểu hoàng qua kia hoalệ lệ rơi trên mặt đất, rớt một đoạn. Mặt của hắn, lửa giận bừng bừng,vừa muốnnổi giận, lại thấy Hướng Tiểu Vãn oán niệm nhìn mình chằm chằm.

Lửa giận của Độc Cô Diễm, dưới cái nhìn soi mói của Hướng Tiểu Vãn tiêu tán,hắn lửa giận mặc dù tán, nhưng hỏa của hắn đã muốn nổi lên.

Không để ý năm tiểu quỷ trợn mắt, Độc Cô Diễm một phen ôm chầm Hướng Tiểu Vãnrời đi phòng ăn

“Này, Độc Cô Diễm, chàng muốn làm gì, mau buông ta xuống.” Trời ạ, bây giờ sẽkhông phải là thú tính đại phát chứ.

Độc Cô Diễm ôm sát nàng, cất bước hướng gian phòng,”Vãn nhi, không được lộnxộn.”

Cái rắm, không loạn động chẳng lẽ ngoan ngoãn cho ngươi cật kiền mạt tịnh.

“Độc Cô Diễm, chàng không thể chạm vào ta, ta, ta nơi đó đau.” Hướng Tiểu Vãnngượng ngùng nhỏ giọng nói.

Độc Cô Diễm vừa nghe, sắc mặt khẽ biến thành lãnh.”Vãn nhi, đả thương nàngsao?”

“Ừ.” Trời ạ, cũng không biết tiết chế, dù là người làm bằng sắt cũng không bịngươi hành hạ như thế.

Theo bọn họ dần dần đi xa, năm tiểu quỷ trên bàn cơm lập tức nhảy lên.

Lão Đại: “Các ngươi nghe gì không, phụ thân làm nhũ mẫu bị thương.”

Lão Nhị: “Xem ra lúc này nhũ mẫu bị thương không nhẹ.”

Lão Tam: “Phụ thân thì ra là lợi hại như vậy, ngay cả nhũ mẫu cũng bị người làmcho bị thương.”

Lão Tứ: “Mọi người biết cái gì, đó gọi là đại giới khi yêu.”

Tiểu Ngũ: “Không, không phải là đại giới khi yêu, mà là kêu sắc nộ phóng.”

Năm tiểu quỷ nhất tề nhìn nhau, hắc hắc hắc, cái này sau khi nhìn lén, nhấtđịnh có thể thấy nội dung đặc sắc.

Vì vậy, năm tiểu quỷ đi theo biến mất ở phòng ăn, hướng gian phòng Độc Cô Diễmđi tới.

Nhưng mới đến trước viện của Độc Cô Diễm, đang chuẩn bị bước vào, một mạt bóngđen rơi xuống, đem năm tiểu quỷ nhất tề ngăn lại.

“Các vị không thể vào.” Huyền Mộc cũng không thèm nhìn tới năm tiểu quỷ mộtcái, lạnh như băng nói.

“Không phải chứ, cứ như vậy bị cản lại?” Độc Cô Sương bất đắc dĩ lẩm bẩm.

Độc Cô Phi cũng là mặt cuồng nhiệt nhìn chằm chằm Huyền Mộc. “Vị đại hiệp này,tại hạ tên là Độc Cô Phi, đại hiệp khinh công xuất thần nhập hóa, đại hiệp,người có thể dạy tại hạ hay không.”

Huyền Mộc nhàn nhạt liếc mắt Độc Cô Phi, không nói gì.

Độc Cô Ly nhíu mày, hướng về phía Huyền Mộc quát lên: “Này, ngươi là ai, tạisao cản chúng ta, cút ngay, nếu không chúng ta đánh ngươi.”

Độc Cô Ly mới vừa nói chuyện, bốn tiểu quỷ rối rít lui mấy bước. “Đại ca, chúngta ở sau lưng cổ vũ huynh, cố gắng lên, đánh hắn thật mạnh vào.”

Một đám nhát gan sợ phiền phức. Mẹ nó, nói cái gì có nạn cùng chịu, có phúccùng hưởng. Bây giờ toàn bộ lại lui bước, để một mình cậu làm thế nào đối khángvới kẻ băng huyết trước mắt. Thật quá đáng.

Huyền Mộc vẫn thần sắc lạnh băng như cũ, ánh mắt nhàn nhạt nhìn lướt qua Độc CôLy khí thế chưa đủ, gằn từng chữ: “Năm vị công tử, tiểu thư, xin rời đi đi,tướng quân ra lệnh cho ta ở chỗ này coi chừng, không để cho các vị đi vào.”

Cái gì?

Cái khối băng đó là phụ thân ra lệnh thủ tại chỗ này, mẹ nó, phụ thân ngườicũng quá tuyệt đi, cho nên tìm người ngăn không để cho bọn chúng nhìn lén.

Hừ, cho là như vậy bọn chúng liền khuất phục sao, hắc hắc hắc, còn có tuyệtchiêu ở phía sau đây.

Lấy Độc Cô Sương cầm đầu, năm tiểu quỷ thối lui ra khỏi viện Độc Cô Diễm.

Huyền Mộc nhìn năm tiểu tử rời đi, môi nâng lên một mạt cười. “Năm tiểu tử này,không ngờ lại rất thú vị.”

Tung người chợt lóe, bóng dáng Huyền Mộc tiêu tan trước cửa viện.

Một chỗ góc tường thiên tĩnh, năm tiểu quỷ xuất hiện ở nơi đó.

Lão Đại: “Lão Tứ, từ nơi này thật có thể tiến vào gian phòng phụ thân sao?”

Lão Tứ gật đầu, chỉ vào một lổ chó mới đào, đắc ý nói: “Lão Đại, huynh xem,chúng ta chỉ cần từ lổ chó này chui qua, là có thể trực tiếp tới trong sân phụthân.”

“Thật sao, lão Tứ muội thật giỏi.” Lão Nhị khích lệ cười một tiếng.

Lão Tứ đắc ý hơn.”Đó là, cũng không nhìn muội Độc Cô Sương là ai, tốt lắm tốtlắm, đại gia chớ dài dòng, mau chui đi, nếu không sẽ bỏ qua kịch hay à.”

Vì vậy, năm tiểu quỷ không nói thêm gì nữa, lấy Độc Cô Ly cầm đầu, Độc Cô Hoacuối cùng, năm tiểu quỷ chia ra chui vào cái lổ chó, bên kia động, Độc Cô Lymới vừa nhô đầu, chỉ nghe bên tai mơ hồ vang lên một đạo thanh âm lạnh nhưbăng, mặc dù thanh âm này ép rất thấp, nhưng cậu vẫn là nghe đến.

“Trưởng lão, chuyện ngài phân phó, các đệ tử đã làm theo, chỉ chờ tới lúc lễcưới ngày đó, nhất định cho Độc Cô Diễm một ‘vui mừng’.”

“Rất tốt. Nhớ, lần này hạ độc không được để xảy ra sai sót. Mặc dù ngươi rấtlành nghề, nhưng nơi này là phủ tướng quân, tai mắt đông đảo. Nếu để kế hoạchbại lộ, chủ nhân tức giận, chỉ sợ ta và ngươi hài cốt cũng không còn.”

“Trưởng lão yên tâm, đệ tử làm việc luôn luôn thật cẩn thận. Độc này lát nữa đệtử sẽ phóng xuống giếng, qua bảy ngày vừa lúc là Độc Cô Diễm làm lễ cưới, đếnlúc đó, cả phủ tướng quân, tuyệt không còn người sống.”

“Như thế ngươi liền đi hành động đi.”

“Dạ, trưởng lão.”

Hai nhân vật thần bí rời đi thiên tĩnh viện.

“Mẹ nó, lão Đại, huynh thế nào không chui ra,cái mông huynh cắm ở trên đầumuội, nặng chết muội.”

“Lão Tứ, muội đừng loạn phóng rắm, lỗ mũi của huynh vừa lúc ở trên cái môngmuội.” Thối chết.

“Lão Tam, huynh đừng dừng, nhanh chui đi.”

“Phía trước làm gì dừng lại, người ta từ đầu đỉnh đến cái mông, thật là đau.”

“Hư... Có người, đừng lên tiếng.”

“Hư...”

Sau một lát yên tĩnh, Độc Cô Ly cảm thấy an toàn, liền từ từ bò ra ngoài.

Mới một màn vừa rồi, cậu thấy rất rõ ràng, hai người kia là người làm trong phủtướng quân. Hạ độc... hai người kia tính toán hạ độc vào giếng, đến ngày cướiphụ thân cùng nhũ mẫu độc sát mọi người trong phủ tướng quân, nghe khẩu khí haingười này, nhất định là âm thầm lẻn vào phủ. Không được, cậu nhất định phảingăn cản, tuyệt đối không thể để cho người kia hạ độc được như ý.

“Ai, lão Đại, huynh muốn đi nơi nào.” Độc Cô Sương là người thứ hai chui ratới, bé thấy Độc Cô Ly vội vã hướng cửa viện đi tới, không khỏi lên tiếng, ánhmắt đảo qua bốn phía, bỗng nhiên cảm thấy không đúng.

Nơi này... Là nơi nào? Không phải viện của phụ thân.

Lão Tam, lão Nhị, Tiểu Ngũ cũng đều chui ra, nhìn viện tử suy sụp, ba tiểu quỷđều sửng sốt một chút.

“Lão Tứ, muội nói chui ra tới chính là gian phòng phụ thân, nơi này căn bảnkhông phải.”

Độc Cô Sương cũng kinh ngạc trả lời: “Lão Tam đừng nói nhảm nhiều như vậy, lãoĐại không biết phát hiện cái gì, chúng ta nhanh lên một chút đuổi theo huynhấy.”

Bốn tiểu quỷ rối rít hướng Độc Cô Ly đuổi theo. “Lão Đại, huynh gấp cái gì vậy,chờ bọn đệ một chút.”

Độc Cô Ly vừa nghe đến bốn người sau lưng kêu la, không khỏi nhíu mày cẩn thậnnói: “Hư, các ngươi nhỏ giọng một chút, nếu như bị người kia nghe được, chúngta đều sẽ bị giết.”

Giết, giết chết...

Bốn tiểu quỷ bị dọa sợ.

Độc Cô Phi mặc dù có điểm sợ, bất quá nhiều hơn là hưng phấn. “Lão Đại, huynhcó ý gì, chẳng lẽ nhà này có sát thủ?” Trời ạ, sát thủ, hắn mạnh nhất đúng làsát thủ cực kỳ khốc.

Độc Cô Ly lui về phía sau từng bước, gật đầu. “Mới vừa rồi huynh chui ra tới,gặp được hai bóng dáng lén lén lút lút. Theo suy đoán của huynh, hai người nàycó thể là địch quốc, tính toán độc sát phủ tướng quân của chúng ta. Có một namnhân dáng dấp lấm la lấm lét, chuẩn bị ở phủ tướng quân của chúng ta hạ độcxuống giếng. Hắn nói, độc này cần thời gian bảy ngày, mà 7 ngày sau cũng chínhlà ngày thành thân của phụ thân và nhũ mẫu, độc này sẽ phát tác. Đến lúc đó,không chỉ là mọi người trong phủ tướng quân của chúng ta bị trúng độc, ngay cảtất cả các đại thần cùng hoàng tộc Ngân Nguyệt vương triều tới dự tiệc cũng sẽbị độc chết, cho nên, chúng ta nhất định phải đuổi theo cái tên đó trước ngăncản những chuyện phát sinh.”

Nghe Độc Cô Ly kể xong hết thảy, bốn tiểu quỷ cũng phát ra tiếng kinh hô, ngaysau đó là vẻ mặt thần sắc kiên định.

Lão Nhị: “Theo lời lão Đại, hai người này lẻn vào phủ tướng quân đã lâu, nếunhư ta đoán không sai, cái lổ chó này nhất định là bí đạo hai người này lẻn vàophủ tướng quân. Nhìn lổ chó này còn mới như vậy, hiển nhiên vừa đào không lâu.Có thể, ở phủ tướng quân của chúng ta thủ vệ canh chừng nghiêm mật, cho nên bọnhọ mới bí mật đào cái lổ chó này. Hai tên này, trong đó có một tên nhất định làtặc tử nổi danh trong chốn giang hồ. Tặc tử này chẳng những am hiểu đào động,hắn còn am hiểu dụng độc. Bất quá, hắn có một nhược điểm trí mạng, đó chính làsợ chuột.”

Lão Tam: “Lão Nhị, ách, nhị ca phân tích đạo lý rõ ràng. Nếu quả thật là tặcthử, chúng ta kế tiếp liền lấy chuột đối phó hắn.”

Lão Tứ: “Không sai. Mẹ nó, dám đến phủ tướng quân của chúng ta giương oai,chúng ta ngũ kim cương đệ nhất liền kết liễu hắn.”

Mọi người nghi ngờ, ngũ kim cương? Là người nào?

Lão Tứ liếc mắt: “Mẹ nó, các huynh bỏ bộ mặt ngu ngốc đó đi có được hay không,chúng ta nếu muốn ngăn cản người kia, dĩ nhiên không thể bại lộ thân phận củachúng ta, chúng ta liền lấy danh hiệu ngũ cương, đánh vào nội bộ địch, dùngthời gian ngắn nhất, tiêu diệt bọn họ.”

Tiểu Ngũ: “Lão Tứ, ngũ kim cương này không đủ vang dội, không bằng chúng ta gọingũ đại la sát, thế nào?”

Ngũ đại la sát?

Bốn tiểu quỷ ánh mắt sáng lên, nhất tề cười nói: “Được, liền kêu ngũ đại lasát, cáp cáp cáp cáp, danh tự này sát khí như thế, nói vậy nhất định có thểtrấn áp những bọn chuột nhắt nhát gan kia.”

Dừng một lúc sau, Độc Cô Ly và Độc Cô Khuynh bắt đầu kế hoạch, tính toán bằngtốc độ hoàn mỹ, phương pháp an toàn nhất trừ đi tên tặc thử đó. ((thử: chuột))

Phủ tướng quân, cách một tòa phòng bếp trong viện, một cái giếng nước khổng lồtọa lạc tại chính giữa viện.

Lúc này bởi vì là sau giờ ngọ, bên cạnh giếng nước không có hạ nhân múc nướcrửa đồ gì, có vẻ thật an tĩnh.

Một mạt bóng dáng lén lén lút lút giống như con chuột, nhón chân, tốc độ hướngmiệng giếng di động.

Thấy bốn bề vắng lặng, cái miệng nhỏ ở dưới khăn đen tam giác đắc ý cười lạnh.“Hắc hắc, ta tặc thử ra tay, sẽ cho các ngươi biết thế nào là độc môn bí truyềncủa ta. Bọn người trong phủ tướng quân, các ngươi chờ xem.”

Đưa tay vào trong tà áo, lấy ra độc dược đã sớm chuẩn bị, tính toán thần khôngbiết quỷ không hay bỏ vào trong giếng.

Mười ngón tay hưng phấn chà xát, đang chuẩn bị mở ra bọc giấy, đúng vào lúc nàycó tiếng kêu.

“Chi... Chi...”

Tặc thử tai thính, dừng lại động tác cẩn thận nghe thanh âm này.

“Chi... chi chi...”

“A... Có chuột a.. “ Tặc thử bị dọa sợ đến hốt hoảng thét chói tai, độc dượctrong tay tiện tay ném một cái, ôm đầu vọt quá, lật lên một thùng gỗ thật toliền núp vào.

Túi độc dược kia bị ném trên không trung, Độc Cô Phi nhảy người lên tiếp đượcnắm độc dược, cậu hướng về phía nhóm người tổ kế tiếp hành động nháy mắt radấu.

Nhóm người tổ kế tiếp hành động chính là Độc Cô Sương cùng Độc Cô Ly.

Hai người bọn họ từ từ đi ra, tiểu tâm dực dực khiêng tảng đá lớn trên đất,hướng cái tặc thử trốn trong thùng lớn đi tới.

Hai người nháy mắt ra dấu với nhau, sau đó dùng sức ném tảng đá trong tay đi.

Bộp ——

Rơi vào phía trên cái thùng lớn đó, chặt chẽ ngăn chận.

Tặc thử bên trong nghe động tĩnh thế, cảm thấy có cái gì không đúng, đang muốnthi triển công phu nhảy ra, cũng tại lúc này, tiếng con chuột kêu đem tất cảđộng tác của hắn cũng dọa cho sợ đến lùi đi về.

“Chi... Chi... chi chi...” Độc Cô Hoa đóng vai con chuột kêu đi ra, áp vào cáithùng lớn đó kêu liên tiếp.

Giả trang con chuột thôi mà, cậu lành nghề nhất. Tiểu tặc tử này lá gan nhỏ nhưvậy, cũng dám học người khác bày kế mưu sát. Hứ, đơn giản là không biết tựlượng sức mình.

“Chi... chi chi chi...”

Nhiệm vụ của Độc Cô Ly cùng Độc Cô Sương hoàn thành, hai người lui thân rời đi.

Liền tại nơi này, nhóm người tổ thứ ba bước ra khỏi hàng.

Độc Cô Khuynh cầm một túi bột mỳ cùng túi độc dược của tặc thử kia giống nhaunhư đúc đi ra, liếc nhìn xung quanh trước sau một cái, sau đó đem túi bột mỳkia đặt ở vị trí tặc thử ném rơi vừa rồi.

Làm xong hết thảy, Độc Cô Khuynh hướng về phía Độc Cô Hoa nháy ánh mắt, haingười cười trộm nhanh chóng rời đi.

Bên trong thùng gỗ, tặc thử ôm đầu, thấy bên ngoài không còn tiếng chuột kêu,sắc mặt hắn nghiêm chỉnh, hai tay nâng thùng gỗ đi ra.

“A a a a a a a... Đáng chết, phủ tướng quân này dĩ nhiên có chuột, thoạt nhìnvẻ ngoài trông cũng không tệ, không nghĩ tới bên trong đã vậy còn quá hủ bại,có chuột, mẹ nó, cũng may tiểu gia ta phản ứng khá nhanh, nếu không, hắc hắc...”

Tặc thử đắc ý một phen, móc móc tà áo, tính toán lấy ra độc dược lại đầu độc.

“Hả, độc dược không thấy, chẳng lẽ là ta quên mang theo?” Vỗ vỗ đầu tóc thưathớt, bỗng nhiên linh quang hiện ra.

“Đúng rồi, ta mới vừa rồi giống như lấy ra chuẩn bị đầu độc, sau đó nghe đượctiếng chuột kêu, ta hình như... ném.”

Tặc thử nói thầm một phen, sau đó mọi nơi tìm kiếm.

“Ở đó...” Mắt sáng lên, liếc lên một túi đồ rơi ở trên một phiến đá.

Tặc thử trong lòng mắng nhỏ mấy tiếng, cầm lấy túi độc dược kia, lạnh lùng cườimột tiếng: “Mẹ nó, phủ tướng quân sát thiên đao này, dĩ nhiên có chuột, hạitiểu gia ta thiếu chút nữa mất mạng, lần này, tiểu gia ta cả túi đổ xuống, độckhông chết bọn người phủ tướng quân này mục nát thành bột phấn thì thôi.”

Thầm chửi rủa mấy tiếng, tặc thử đem túi ‘độc dược’ bị đánh tráo đổ hết vàotrong giếng, con ngươi nho nhỏ hướng bốn phía vòng vo chuyển, xác định không aiphát hiện, nở nụ cười lạnh rồi thi triển khinh công rời đi.

Sau khi tặc thử rời đi, năm bóng dáng nho nhỏ lặng yên không một tiếng động đira.

Lão Đại: “Ai, tặc thử cứ như vậy đi, tên của chúng ta còn chưa kịp kêu ra đây.”

Lão Tam: “Đúng vậy, hại đệ mới vừa rồi đều thủ hảo trung bình tấn, chuẩn bịrống ra, người này chạy thật là quá mau.”

Lão Nhị: “Như thế cũng tốt, danh hiệu bọn ta muốn lưu lại ngày bái đường củaphụ thân lấy ra, đến khi đó nhất định sẽ nổi danh tứ phương.”

Lão Tứ: “Không sai, lão... Ách, nhị ca nói TMD quá đúng, hôm đó đám người nàynhất định sẽ cho là cả phủ tướng quân đều trúng độc, bọn họ nhất định rất đắcý, sau đó bọn họ phát hiện mọi người trong phủ tướng quân không có trúng độc,nhất định sẽ mắc bệnh tâm thần thét chói tai, vì sao chúng ta không có trúngđộc. Hắc hắc, đến lúc đó, chúng ta liền đứng ra, bởi vì có ngũ đại la sát chúngta ở đây, muốn hạ độc phủ tướng quân, là còn non điểm. Oa, thật mong đợi.”

Tiểu Ngũ: “Hắc hắc, chính là như vậy, đại công cáo thành, chúng ta cũng côngthành lui thân đi.”