Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 55: Lực lượng bị đánh thức, tồn tại để giết chóc, tội nhân không được tha thứ



Miêu Tiêu Bắc liền cảm giác được một cỗ lực lượng kỳ dị tuôn ra, mà trên cổ tay bỗng nhiên đau đớn, đồng thời cậu cảm thấy trong đầu có một giọng nói đang hô to, bên tai vang lên tiếng rì rầm, đầu đau như muốn nổ tung. Trước mắt còn lóe ra một vài hình ảnh kỳ lạ, hình ảnh trôi rất nhanh, không rõ, nhìn không rõ lắm, chỉ biết là có rất nhiều người, giống như hoàn cảnh ở một thời đại hoang dã hay cổ đại? Rất nhiều người đang xông lên, chém giết, kỵ sĩ, rồng, quỷ quái, người thú và ác ma che kín cả bầu trời… Còn có bầu trời đỏ rực quỷ dị, cùng với con sư tử đang bay lượn…

Sư tử bay?

Miêu Tiêu Bắc đột nhiên phát hiện một hình ảnh quen thuộc, sư tử bay, cùng với người ngồi trên lưng nó, cầm cự đao, bên cạnh vờn quanh con rồng màu lam… Khuôn mặt đẹp như thần minh, tóc dài vàng óng, một mình xông vào cơn bão ác ma đang mãnh liệt tràn đến, sau đó là máu tanh và máu tanh đầy trong mắt…

Miêu Tiêu Bắc thấy rõ gương mặt người nọ, là Lam Minh, cậu định gọi to một tiếng, cậu hiện tại không rõ lắm tình huống đó là như thế nào, nếu hỏi thì Lam Minh có thể nói cho cậu. Nhưng còn chưa kịp há mồm, hình ảnh trước mắt lại từ viễn cảnh biến thành đặc tả, cậu thấy rõ gương mặt của Lam Minh, đó là một gương mặt kỳ lạ. Lam Minh vẫn là Lam Minh như trước, anh tuấn, khí chất như đế vương, ngũ quan tuấn mỹ vô song, khí thế quý giá hoa quý… Chỉ là, Lam Minh này, trên mặt nhuốm máu, khóe miệng cong lên, lộ ra nụ cười tàn nhẫn nhưng khóe mắt lại đọng một giọt nước trong vắt, cổ quái đến cực điểm. Trái tim Tiêu Bắc cũng cảm thấy đau đớn, giống như kim đâm vào… Đồng thời, đầu óc giống như muốn nổ tung, đau đến nỗi hầu như mất đi tri giác, phảng phất vô số kim châm đâm vào rồi lại rút ra.

Tiêu Bắc tinh tường cảm giác được thân thể của mình xảy ra biến hóa, dường như có gì đó đang tróc ra, là da thịt, hay là kim châm trong da thịt?

Ngay khi thống khổ đến muốn đi tìm chết, bên tai lại truyền đến một giọng nói quen thuộc, “Tiêu Bắc!”

Sau một tiếng nói đó, Miêu Tiêu Bắc giật mình mở mắt, há mồm, phát ra một tiếng thét to… Tiếng thét đó cứ như đã bị thương tổn đến hết mức có thể, đau nhức đến tận tâm phế.

Sau một tiếng thét đó, Balaja thấy được làn da vốn trắng nõn như sữa của Miêu Tiêu Bắc, xuất hiện những ký hiệu màu đen chằng chịt, dường như một loại dây thừng do loại ký hiệu nào đó cấu thành, như đang đối kháng với nội lực trong cơ thể, chú phù đen đúa lan rộng khắp người, giằng co mãnh liệt. mà Tiêu Bắc giống như đang thất thần, mở to hai mắt, nhìn ánh sáng trên đỉnh đầu.

“Nguy rồi!” Balaja hô to một tiếng, cắn ngón tay định vẽ gì đó trên mặt đất, nhưng gã vừa vẽ một vòng quanh Miêu Tiêu Bắc, chợt nghe được một tiếng quát to chói tai… Tiếng kêu đó vang lên tận trời xanh, đâm vào trong tai hắn vang ong ong, trong nháy mắt, bốn phía nổi lên mây mù đen kịt, Balaja cảm thấy mình như bị cái gì đó đóng đinh, không thể động đậy, mà khe cửa sổ bốn phía, thậm chí bên trong tường, đều có hắc khí cuồn cuộn chảy ra… Gã nghi hoặc rồi sau đó tỉnh ngộ, thất kinh trong nháy mắt bị mừng rỡ thay thế, liên tục hô to, “Thì ra là thế, thì ra là thế, ha ha ha!”

Lúc này, không chỉ gã, ngay cả những người ở bên ngoài cũng nghe được tiếng vang đó, bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người.

Mà Khế Liêu, Cảnh Diệu Phong lúc này đã đuổi tới ngoại vi biệt thự.

Chỉ thấy trên nóc nhà hình tròn của biệt thự kia, ánh sáng bắn ra bốn phía, dường như những luồng ánh sáng đan thành những bức tường.

Mà trong ánh sáng chói mắt đó, Lam Minh ngồi trên lưng Sphinx, bên người là Lam đã thoát khỏi cơ thể Lam Minh bay quanh.

Dáng vẻ của Lam Minh cũng không có nhiều ít thống khổ, chỉ là cau mày, nhìn chằm chằm bên dưới, còn tiếng kêu kia cũng không phải do động vật sống phát ra, mà là trên bầu trời trên đầu Lam Minh, không biết từ lúc nào đã nứt ra một lỗ hổng thật lớn!

“Nguy rồi!” Cảnh Diệu Phong dường như rất quen thuộc với thứ này, định tiến đến, chợt nghe phía sau có người kêu lên, “Đừng tới gần!”

Cảnh Diệu Phong sửng sốt, quat đầu lại… đó chính là Bạch Lâu. Anh giống như nhận được mệnh lệnh, thực sự không dám nhúc nhích mà đứng im tại chỗ, nhìn Bạch Lâu.

Lúc này, những người khác cũng tới rồi.

“Đó là cái gì?” Sesier rất kinh hoàng.

“Không xong.” Long Tước hô to, “Balaja chơi quá đà rồi, gã đó khẳng định không ngờ tới kết quả như vậy.”

“Đến tột cùng chuyện gì xảy ra?” Phong Tiểu Vũ thắc mắc.

“Phong ấn phù dẫn đường cho lực lượng trong cơ thể Tiêu Bắc.” Bạch Lâu nói, “Nhưng một phù chú nho nhỏ như vậy, căn bản không chịu nổi linh lực trong cơ thể Tiêu Bắc, tình hình lúc này là do thần lực trong cơ thể cậu ta hình như đã bị triệu hoán, đang thức tỉnh, năng lượng đang phá tan phù chú xung quanh.”

“Còn những linh thể kia là gì?” Khế Liêu thắc mắc, “Sao lại âm trầm như vậy?”

“Bởi vì Tiêu Bắc đến từ thời thái cổ, linh lực cũng đến từ thời thái cổ.” Long Tước nhíu mày, “Quá độ tập trung phóng xuất ra năng lượng nên trực tiếp đả thông đường tới không gian đó… Những ác linh bị phủ đầy bụi kia cũng bị phóng ra!”

“Vậy…” Khế Liêu sốt ruột, “Lam Minh đang làm gì?”

“Lam Minh cũng là người đến từ thời đại kia, hắn đang nỗ lực giúp cho Tiêu Bắc.” Long Tước cau mày, “Kết cục lúc này chỉ có hai.”

“Cái gì?” Tất cả mọi người hỏi.

“Một, Tiêu Bắc chịu không nổi năng lượng này, cậu ấy sẽ cùng với Lam Minh bị lực lượng này thôn phệ. Vì vậy, thần lực sẽ hoàn toàn mở ra thế giới thần ma ở thời đại thái cổ.”

“Vậy sẽ ra sao?”

“Đó tuyệt đối là một thời đại mà các ngươi không muốn biết.” Long Tước lạnh lùng nói, “Nơi giết chóc và tà ác, không có gì cả, nhân loại như con kiến bị thần ma giẫm dưới chân, cuộc sống không bằng cả súc vật thời nay.”

Tất cả mọi người nhíu mày.

“Còn khả năng kia?” Phong Tiểu Vũ hỏi.

“Lam Minh đánh thức Tiêu Bắc, để cậu ta khống chế năng lượng của bản thân, thu hồi linh lực trong cơ thể, vì vậy, tất cả khôi phục bình thường, phong ấn của Tiêu Bắc được giải trừ.”

“Tiêu Bắc có thể!” Phong Tiểu Vũ nói, “Nhất định có thể!”

“Những linh thể kia đi vào như vậy, có thể thương tổn Tiêu Bắc không?” Phong Danh Vũ hỏi.

“Chúng ta đi hỗ trợ!” Domi đề nghị, mọi người muốn đi đến phía trước, lại bị Long Tước ngăn cản, “Đừng đi!”

“Nếu đi sẽ bị năng lượng đó nuốt hết!” Bạch Lâu cũng nói, “Đó không phải trò đùa, ở đây chỉ có Lam Minh có thể chịu được năng lượng này!”

Đang nói, mọi người liền thấy linh lực nọ càng lúc càng mạnh… Tia sáng cũng ngày càng mạnh, Lam Minh và Sphinx cùng với Lam, hầu như bị năng lượng thôn phệ, mà đồng thời, trong bầu trời xuất hiện một vòng xoáy đen rất lớn… Đã chuyển từ đêm đen thành tinh không, dĩ nhiên lại sáng rực lên, hiện ra một màu đỏ mân côi nhàn nhạt.

“Huyết sắc tà dương…” Long Tước mặt mũi trắng bệch, “Không nên… Tiêu Bắc phải gắng chịu đựng a!”

Lúc này, Cổ Lỗ Y đột nhiên vỗ cánh bay lên, dùng tốc độ cực nhanh, trực tiếp bay ào vào trong biệt thự.

“Cổ Lỗ Y!” Phong Tiểu Vũ muốn đuổi theo, bị Long Tước kéo lại, “Chờ một chút, Cổ Lỗ Y nói không chừng có thể đi!”

“A?” Tất cả mọi người nhìn Long Tước.

“Nhưng Cổ Lỗ Y chỉ là em bé thôi mà…”

“Không, bạch long là linh thể cực mạnh, then chốt là Cổ Lỗ Y mỗi ngày đều ở bên Tiêu Bắc, linh hồn gần với cậu ấy nhất! Hơn nữa Tiêu Bắc lại yêu thương nó.”

Mà lúc này trong biệt thự.

Balaja đã bị năng lượng kia trói lại, thân hình gã dần dần cải biến, phát ra tiếng kêu thống khổ, gã đã không thể bảo trì hình dáng con người, nửa thân dưới khôi phục hình thái đuôi rắn, càng lúc càng lớn… Đầu lưỡi cũng biến thành lưỡi rắn khè ra, gương mặt dần dần nhọn lên, tứ chi cứng ngắc không thể hành động. Nhìn Miêu Tiêu Bắc bị hắc khí vây quanh ở giữa, năng lượng cuồn trộn chảy ra ngoài, Balaja đột nhiên cười phá lên, “Trời xanh phù hộ! Trời xanh phù hộ! Chúng ta trở lại, trở lại! Trở lại niên đại giết chóc kia, giết chết những kẻ nhân loại này! Thần ma trở về đi!”

Ngay khi gã rít gào, ánh mắt Miêu Tiêu Bắc dại ra nhìn chằm chằm vòng sáng ở lỗ hổng trên đầu, ý thức dần dần không rõ… Bầu trời màu đỏ mân côi kia, sao mà quen thuộc…

Ngay khi cậu sắp mất đi toàn bộ ý thức, khiến chính mình giải trừ đi thống khổ, đột nhiên nghe được một tiếng nói non nớt quen thuộc hô lên, “Bắc Bắc!”

Trong nháy mắt, hắc ám trước mắt Miêu Tiêu Bắc tan biến, trong hư vô mờ mịt, cậu chuẩn xác tìm được vị trí của Cổ Lỗ Y, thấy được gương mặt tròn vo quen thuộc của nó, cảnh tượng bốn phía cũng dần rõ ràng lên, đồng thời thấy được Lam Minh ở giữa không trung.

Lam Minh vốn đang cau mày, nhưng trong giây phút nhìn vào Miêu Tiêu Bắc, bốn mắt chạm nhau, liền lộ ra một nụ cười —— Làm tốt lắm, Cổ Lỗ Y!

Miêu Tiêu Bắc trong nháy mắt thanh tỉnh lại, thấy được hoàn cảnh hỗn độn bốn phía, trong lòng khẽ động —— Sao lại có thể như vậy? Là cậu tạo thành sao?

Ngay khi cậu lo lắng người khác có bị thương hay không, Lam Minh đang bị làm sao… bên tai đột nhiên truyền đến tiếng kim loại vỡ vụn, sau đó, trên người buông lỏng.

Tiêu Bắc nhất thời cảm thấy hô hấp thuận hơn rất nhiều, phảng phất như xiềng xích trói buộc quanh mình đã đứt gãy, cảm giác đau đớn toàn thân hoàn toàn biến mất, năm giác quan bắt đầu khôi phục.

Tiêu Bắc há mồm gọi, “Lam Minh!”

Ngay khi cậu gọi tên của Lam Minh, thì nhìn thấy những tia sáng xung quanh biến mất trong nháy mắt, linh lực khổng lồ trực tiếp trở về thân thể cậu, động xoáy trên bầu trời đóng lại, hoàn toàn biến mất…

Hắc khí xung quanh ngưng kết lại, hình thành một loại kết tinh như băng đá, đồng thời phát ra tiếng vỡ “răng rắc”, bông tuyết che kín bầu trời, cùng với toàn bộ đồ dùng trong biệt thự giống như thủy tinh công nghiệp vỡ thành bột phấn, hòa tan vào trong gió…

Miêu Tiêu Bắc đặt mông ngồi xuống đất, trơ ra nhìn biệt thự tan biến, chỉ còn bầu trời đêm mênh mang, đèn đường sáng trưng, xa xa truyền đến giọng nói của Long Tước, “Tiêu Bắc!”

Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, đỉnh đầu, Sphinx rít gào một tiếng, Lam đã dẫn đầu đáp xuống, vọt tới gần con rắn khổng lồ Balaja.

Miêu Tiêu Bắc hồi phục tinh thần, ngẩng đầu lên, nhưng lại thấy Balaja lao xuống trực tiếp vọt tới gần mình, mở cái mồm to như có thể nuốt chừng một chiếc xe hơi.

“Tiêu Bắc!” Đám Phong Tiểu Vũ cả kinh kêu lên.

“Cô kỷ!”

Ngay khi Miêu Tiêu Bắc không biết nên làm gì, chợt Cổ Lỗ Y vọt tới trước mặt cậu, phồng má lấy một hơi hướng về phía rắn khổng lồ.

“Phừng” một tiếng, ngọn lửa to mà người ta không thể tưởng tượng từ trong miệng Cổ Lỗ Y phun ra, trực tiếp phun vào trong miệng Balaja.

Balaja đau đớn khó nhịn, chiếc lưỡi dài bị đốt trụi, trong mắt sung huyết, Cổ Lỗ Y vội bay về phía khác, như là muốn dẫn dắt nguy hiểm đi cho Miêu Tiêu Bắc, Balaja thẹn quá thành giận, trực tiếp đuổi theo Cổ Lỗ Y.

Cổ Lỗ Y dù sao vóc dáng cũng nhỏ xíu, dù ra sức bay nhưng vẫn bị đuổi theo, mắt thấy nó sắp bị ngoạm, Miêu Tiêu Bắc hô to một tiếng, “Cổ Lỗ Y!” Song song vươn tay ra.

Cổ Lỗ Y liền cảm thấy mình bị lực lượng rất mạnh túm một cái, thoáng cái quay lại trong lòng Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc bị Cổ Lỗ Y mập mập tông vào ngực, cũng sửng sốt, vươn tay đón lấy nó, cả hai liếc mắt nhìn nhau, đều là kinh ngạc không thôi.

Mà bởi vì một khoảnh khắc này, Balaja cũng sửng sốt, trong nháy mắt khi gã ngây người thì Lam đã bay tới, Lam dường như khôi phục nguyên hình, thể trạng gần bằng với Balaja, hắn há to miệng lộ ra răng nanh, cắn ngập vào cổ Balaja…

Balaja tru lên một tiếng rồi liều mạng giãy dụa, đất trời nhất thời tối sầm, rồng rắn khổng lồ quấn lấy nhau, bắt đầu cắn xé.

“Thứ này thật ghê tởm!” Lúc này, Khế Liêu bọn họ đã đi tới bên cạnh Miêu Tiêu Bắc, Bạch Lâu dìu cậu đứng lên, “Không sao chứ?”

“Không.” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, cậu lúc này cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ là thấy trong lòng, Cổ Lỗ Y vẻ mặt hạnh phúc ôm cậu cọ tới cọ lui.

Miêu Tiêu Bắc vươn tay, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó, “Cổ Lỗ Y, bạch long quả nhiên là người bảo vệ trung thành nhất.”

“Cô kỷ kỷ ~” Cổ Lỗ Y cọ càng thêm mỹ mãn.

Lúc này, bầu trời vang lên tiếng sấm, mọi người ngẩng mặt lên, chỉ thấy Lam và Balaja đã tách xa nhau.

Sphinx cõng Lam Minh lao xuống, Lam Minh hô lên một tiếng, “Lam! Tránh ra!”

Lam lập tức lui ra phía sau, chỉ thấy Lam Minh quơ cự đao, cùng Sphinx lao đến Balaja.

Miêu Tiêu Bắc đột nhiên cảm thấy hình ảnh này giống như đã từng nhìn thấy, có chàng trai tóc vàng như ánh mặt trời, cưỡi con sư tử bay có đôi cánh thật lớn bay lượn, vung thanh đao vĩ đại nhằm về phía ác ma người đầy máu tươi, phía sau là một con rồng bay màu lam. Kỵ sĩ nọ hung tàn, thị huyết… khi vung đao giết chóc, khóe môi hắn mang theo nụ cười, khi ác ma ngã xuống, khóe mắt hắn mang theo nước mắt… Hắn tồn tại là để giết chóc, là tội nhân không được tha thứ…

.

.

__________________________