Vọng

Chương 1: Người về từ "thành phố tội lỗi"



Ánh đèn trần mờ ảo, le lói phủ xuống sắc vàng cam ảm đạm. Trên chiếc giường rộng lớn là một thiếu niên với vóc người mảnh mai, tứ chi bị dây xích khóa chặt đang ra sức vùng vẫy khỏi một đám đàn ông bặm trợn, liên tục thay nhau nhào tới như hổ vồ mồi.

"Đừng...làm ơn...! Tôi xin các người...đừng...!"

Thiếu niên ấy yếu ớt van nài trong hoảng loạn và sợ hãi. Thế nhưng những giọt nước mắt thấm đẫm bi ai của cậu lại chẳng hề đổi được bất kỳ sự tiếc thương hay cắn rứt lương tâm nào của bọn người kia.

Quần áo bị xé mở, da thịt trắng nõn non mềm nhanh chóng phơi bày trước hàng chục ánh mắt.

"Hì hì...bé cưng đúng là cực phẩm. Nào...ngoan nào...để bọn anh tận hứng một đêm." Một gã mập tuổi đã ngoài năm mươi sỗ sàng tiến đến tách mở hai chân của thiếu niên, đem thứ dục vọng ghê tởm chôn sâu vào trong thân thể cậu.

"Đừng...! Đừng mà...!"

"Hahahaha...lần đầu tiên ông đây thử với đàn ông. Quả thật là mùi vị không tệ!"

"Nhanh nào...mày xong rồi thì tới lượt tao."

"Hahahaha...!"

Những tiếng cười nham nhở không ngừng vang lên trong căn phòng u tối. Thân thể của thiếu niên chẳng khác gì một con thuyền nhỏ không ngừng nhấp nhô, phiêu bạt, chênh vênh giữa từng luồng sóng dữ.

 Để rồi khi đã qua bão táp, con thuyền nhỏ không có bến đỗ ấy...nó hoàn toàn bất lực buông xuôi, bị vùi dập đến mức tan tành chìm sâu xuống lòng đại dương lạnh lẽo.

"Ba...ba ơi...con cũng là con trai ruột của ba mà...Vì sao...vì sao lại không cứu con!"

Diệp Khiêm giật mình choàng tỉnh khỏi cơn mê. Cậu ngồi bật dậy gấp rút lục tìm lọ thuốc an thần nằm ngay trong hộc tủ đầu giường.

 Khó khăn nuốt xuống một viên haloperidol để bình ổn cảm xúc. Diệp Khiêm ngơ ngác nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân hiện lên trên lớp kính thủy tinh trong suốt được lắp đặt ở ngay bên cạnh lối đi dẫn đến ban công. Khuôn mặt với đường nét góc cạnh tinh xảo như một kiệt tác nghệ thuật đỉnh cao từ tạo hóa. Cậu sở hữu một sống mũi cao thẳng, đôi mắt sâu như chứa đựng cả biển tình, bờ môi mỏng có phần khiêu gợi như cánh hoa đào chớm nở đượm ý xuân. Cậu rất đẹp, đẹp như một vị thần bước ra từ thần thoại cổ xưa. Nét đẹp ấy vô thực đến độ tưởng chừng như thuộc về một thế giới khác, một thế giới không nhiễm bụi trần.

Thế nhưng, đáng tiếc thay cho Diệp Khiêm, nơi mà cậu đặt chân đến lại là chốn nhân gian đầy rẫy những mưu toan hèn hạ. Để rồi cuộc đời cậu chẳng khác gì một thiên thần bị tàn nhẫn tước mất đi đôi cánh, sau một cú trượt chân liền rơi khỏi Thiên Đàng.

Hàng mi dài khẽ khàng xao động, chỉ qua vài giây đôi đồng tử vốn thẫn thờ ngây dại của Diệp Khiêm dần dần lấy lại tiêu cự. Cậu đưa tay sờ lên mặt mình, ánh mắt mang theo vài phần lãnh đạm nhìn hình ảnh phản chiếu trên lớp kính thủy tinh.

Năm năm rồi, kể từ cái đêm địa ngục đó, cậu đã sống vật vờ tạm bợ với căn bệnh trầm cảm và hội chứng rối loạn lưỡng cực suốt cả năm năm.

Trong năm năm nay chẳng có đêm nào cậu được ngủ yên giấc, bởi lẽ những hồi ức cũ cứ dai dẳng hệt như những con quỷ đang không ngừng cắn nuốt, bào mòn hết tất cả sinh mệnh và ý chí của cậu.

Đôi môi mỏng hơi nhếch, bật ra một tiếng cười không rõ ý vị.

Diệp Khiêm của năm mười tám tuổi đã chết rồi, cái linh hồn thiếu niên tươi trẻ hồn nhiên ấy đã chết, thứ tồn tại cho đến tận bây giờ có chăng cũng chỉ là một khối thân thể vẫn chưa được mai táng và một mảnh tàn hồn tràn ngập những hận thù ác liệt điên cuồng.

...----------------...

Đẩy cửa bước ra ngoài ban công lộng gió, Diệp Khiêm ngửa đầu tìm kiếm những vì sao trên nền trời phương Tây tối đen u tĩnh.

 Có lẽ những ánh đèn neon rực rỡ đã khiến cho những vì sao nơi xa xôi diệu vợi phải chịu cảnh nhường bước lu mờ.

Las Vegas - thành phố đông dân nhất ở tiểu bang Nevada, nơi được mệnh danh "Thành phố tội lỗi" với những cuộc ăn chơi thâu đêm dành cho kẻ có tiền.



Phóng tầm mắt nhìn về phía những tòa nhà cao tầng nằm san sát nhau trải dài khắp những con phố lớn và từng cụm khách sạn casino bề thế vẫn luôn sáng đèn mời gọi khách vào chơi.

Diệp Khiêm có chút chán nản móc từ trong hộp thuốc ra một điếu xì gà chính hãng nhập khẩu từ Cuba, cậu rất thành thục mà bật lửa châm thuốc, rít một hơn thật dài, sau đó lại mang theo cái dáng vẻ bất cẩn đời mà hé môi nhả ra làn khói trắng.

Las Vegas nơi mà con người được sống đúng với bản chất và bản ngã của chính mình. Nơi những canh bạc đeo lên tấm thẻ quyền năng định đoạt tiền tài lẫn tính mạng.

Mùi thuốc lá nhanh chóng tràn vào trong phế quản, cái vị đắng chát như vị đời lưu lại mãi trong khoang miệng không tan.

"Lại hút thuốc!" Một giọng nói trầm đục mang theo vài phần khó chịu và trách cứ truyền đến bên tai.

Điếu xì gà chỉ vừa mới ngậm trên môi trong giây lát lập tức bị người vừa mới đến đoạt lấy.

"Liên quan khỉ gì tới chú." Vừa nói vừa vươn tay hòng đoạt lại. Đáng tiếc, thân thủ của Diệp Khiêm vẫn thua kém người kia một bậc. Thế nên, cậu chỉ đành bất mãn mà móc từ trong hộp thuốc ra một điếu khác.

"Thuốc lá không tốt cho sức khỏe."

Cái lời răng dạy cũ mèm đậm chất ông cụ tám mươi tuổi ấy lại vang lên. Kèm theo đó là hộp thuốc lẫn điếu thuốc vừa mới móc ra của Diệp Khiêm đều bị người kia giật mất.

"Hứa Ngụy!" Diệp Khiêm hằn học quắc mắt lườm người đàn ông bên cạnh.

Đáp lại cậu cũng chỉ là vẻ mặt bình thản ngàn năm không đổi không chút biểu tình hệt như pho tượng của đối phương.

Hứa Ngụy là một gã đàn ông cực kỳ vô vị, tuổi đã ngoài ba mươi nên đâm ra tính cách nhạt nhẽo hệt như một ông già.

Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hứa Ngụy sở hữu một thân hình lí tưởng với chiều cao trên một mét tám và sáu múi cơ bụng săn chắc đẹp như vận động viên thể hình.

Gã vốn xuất thân từ quân đội, là lính đặc chủng đã giải ngũ, do từng nhận ân tình của Diệp lão nên mới một lòng trung thành nghe theo sự sắp xếp của ông.

Mà sự sắp xếp đó, trớ trêu thay chính là vừa theo sát quản lí nhất cử nhất động của Diệp Khiêm khi bị tống cổ ra nước ngoài sinh sống, vừa phải đảm nhiệm luôn vai trò vệ sĩ bảo vệ cậu chu toàn.

Bất mãn bĩu môi, Diệp Khiêm chẳng thèm đoái hoài gì đến sự tồn tại của Hứa Ngụy, ánh mắt cậu nhìn về phía xa xăm như xuyên qua thời không mà nhìn về một nơi nào đó mà cậu luôn ngày đêm nhớ mong da diết.

Một luồng gió nhẹ khẽ lướt qua vài sợi tóc mái rũ lòa xòa trước trán, như vỗ về mảnh tâm hồn cằn cỗi của Diệp Khiêm. Cậu híp mắt, mang theo dáng vẻ lười nhác cà lơ phất phơ mà buông một câu nhẹ bẫng:

"Tôi đặt vé máy bay rồi."

Hứa Ngụy không nói gì cả, lẳng lặng nhìn cậu một lúc lâu. Như muốn nhìn ra điều ẩn chứa sâu trong cái dáng vẻ bất cần ấy.

"Chú không cản tôi sao?"

 Không nghe được câu trả lời hay bất kỳ lời khuyên ngăn nào đến từ Hứa Ngụy, Diệp Khiêm liền nhướng mày khiêu khích hỏi dò.

"Tôi không cản nổi em." Hứa Ngụy rất thản nhiên đáp.

Diệp Khiêm cười khẩy một tiếng, trong mắt hoàn toàn là sự giễu cợt và lãnh ý nhìn thẳng vào mắt Hứa Ngụy.



"Chú không phải là con chó của Diệp Thế Uy nuôi sao? Sao bây giờ lại khuất phục trước tôi rồi?"

 Vừa nói cậu vừa nghiêng người ghé sát vào vành tai của đối phương mà nhẹ nhàng nhả ra từng chữ chắc như đinh đóng cột.

"Hứa Ngụy, chú thích tôi."

 Hàng mi dài đen nhánh của Hứa Ngụy rũ xuống, che lấp đi những tâm tình hỗn loạn ẩn giấu sâu trong nơi đáy mắt. Gã không tránh, cũng không né sự áp sát đến gần của Diệp Khiêm, gã chỉ vững vàng đứng đó, vững vàng đối diện với lời trần thuật phanh phui của cậu.

Diệp Khiêm không tìm thấy được bất kỳ sự thú vị nào từ con người nhạt nhẽo trước mặt. Cậu tặc lưỡi, cực kỳ mất hứng mà lướt qua Hứa Ngụy đi vào phòng.

"Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ em."

Giọng nói trầm ấm của Hứa Ngụy vang lên như một lời tuyên thệ khiến cho bước chân của Diệp Khiêm phải dừng lại trong giây lát. Cậu quay đầu nhìn gã, vẻ mặt khinh khỉnh mà châm chọc hỏi một câu.

"Chú vẫn sẽ bảo vệ tôi kể cả khi tôi phá nát Diệp gia sao?"

"Ừm."

Đứng trước một tiếng "Ừm" không chút nghĩ ngợi của Hứa Ngụy, Diệp Khiêm chỉ nhếch môi cười lạnh rồi dứt khoát bỏ đi.

Cậu không tin ân tình mấy chục năm nuôi dưỡng mà Diệp Thế Uy ban phát cho Hứa Ngụy lại chịu thua trước năm năm kề cận và những đêm tình chóng vánh giữa cậu và gã.

Đối với Diệp Khiêm, Hứa Ngụy chẳng qua cũng chỉ là một thanh đao sắt bén mà cậu cần phải đoạt lấy từ tay của người ông nội quý hóa để đốn hạ nhà họ Diệp mà thôi.

...----------------...

Mười giờ ba mươi phút sáng, chuyến bay xuất phát từ Las Vegas thuộc bang Nevada- Mỹ cuối cùng cũng hạ cánh tại Thủ Đô nước S.

Ra khỏi khu vực kiểm soát hành lí, Diệp Khiêm liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của thằng bạn thân năm nào đang giơ cao cái bảng ghi gõ tên của cậu.

Lục Huy cũng nhanh chóng nhận ra bóng dáng của Diệp Khiêm trong đám người đông đúc. Y mừng rỡ chạy đến, vươn tay ôm chầm lấy người tri kỷ đã cách biệt nhiều năm.

"Rốt cuộc thì mày cũng về rồi." Lục Huy đấm nhẹ một phát lên ngực trái của Diệp Khiêm giả vờ hờn giận.

Sau đó lại cực kỳ tự nhiên choàng vai bá cổ cậu đi đến chiếc Lamborghini đã đỗ sẵn ở trước cổng sân bay mà không hề để ý đến gương mặt đen xì của Hứa Ngụy đang xách theo hai cái vali to đùng đi ở phía sau.

Ngồi ở ghế phụ lái, hai mắt Diệp Khiêm có chút trầm tư nhìn ra cảnh vật ở bên ngoài.

Năm năm, một khoảng thời gian không thể nói là ngắn cũng chẳng thể tính là dài, nó chỉ vừa đủ. Vừa đủ để phủ mờ từng dòng hồi ức cũ kỹ của thời thanh xuân tươi đẹp tràn đầy sức sống. Cũng vừa đủ để những thứ mới mẻ trỗi dậy, để người xưa quên đi ngày xưa, để hai từ chúng ta vĩnh viễn chẳng còn có chúng ta, để anh và cậu giờ chẳng còn lại gì ngoài hai từ xa lạ.

"Cao Gia Minh!"

Cái tên quen thuộc vô tình thốt ra trong một phút não lòng, đôi mắt ướt cay xè dần khép lại, Diệp Khiêm ngửa đầu đón lấy từng cơn gió nhẹ lướt qua khe cửa kính ô tô đã hạ xuống một nửa. Cậu nhìn bầu trời Thủ Đô vẫn xanh ngát trong veo như năm nào, khóe môi chậm rãi cong lên, vẽ ra một nét cười âm u cổ quái.

"Diệp gia, Diệp Khiêm tôi trở về rồi."

[ Hình ảnh được đưa vào truyện chỉ mang tính chất minh họa, không cố ý đụng chạm, chiếm dụng hay đả kích bất kỳ tổ chức, cá nhân nào. ]