Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 194: Khuyếch đại



Trong lúc Sở Diên đang ngỡ cuộc chiến này sắp kết thúc, nhưng chợt phát hiện phía bên dưới vẫn không được nới lỏng.

Tư thế này đã qua hai canh giờ, hắn vẫn luôn để vật đó nằm gọn trong bụng y mà không có ý định mang đi.

Sở Diên cau mày nhìn phần bụng đang chứa dao găm, một phân đoạn dài dài đang thoáng ẩn thoáng hiện trong bụng y.

Nhìn cách nào cũng thấy rất rõ, nó rõ đến mức mơ hồ chỉ nhìn thấy phần dao lộ liễu này đây.

Nó căng cứng, Sở Diên muốn ngồi dậy nhưng lại vì đau mà ngã xuống chẳng thể nào tự mình rút ra dị vật căng tròn.

Lỗ hỏng như được khuếch đại rõ rệt, một chút gió lùa vào đã khiến y lạnh đến cắn răng, sắc mặt tím tái.

Động tác bị trì hoãn, Sở Diên không sao ngăn được tiếng nức nghẹn vì bị khi dễ, y bấu chặt chiếc gối đến mức khiến nó thủng một lỗ.

Những cọng lông vũ có trong ruột gối tuôn ra, chúng bay tứ tung không một điểm dừng.

Thình lình một cọng lông vũ nhẹ chạm lên đầu mũi của tên sắc lang, khiến hắn vì ngứa mà tỉnh dậy.

Việc đầu tiên khi mở mắt không phải nhìn sắc mặt người kế bên mà là nhìn xem bên dưới đã rút ra chưa.

Sau khi hắn phát giác bản thân đã giữ nguyên tư thế như này cả đêm mới giật mình choàng tỉnh.

Không phải hắn cố ý để y chịu như này suốt đêm đâu!

Chỉ là trong lúc hoan ái không ngăn được sự kích thích, vì vậy mới vui sướng mà quên mất thời gian. Mãi đến lúc mơ hồ tỉnh dậy, mới phát hiện cả đêm luôn làm tình!

Bây giờ là canh ba, trời đã tờ mờ sáng khí lạnh thẳng thừng lùa vào bên trong tấm chăn mỏng. Thổi qua hai thân thể trống rỗng không mặc y phục.

Lúc bấy giờ não dần căng thẳng, chỉ thấy bờ vai người kia run run từng cơn, tiếng khóc thút thít ùa vào đại não tê dại, hắn vội vàng xoa xoa bả vai đang run rẩy kịch liệt.

Sự vui sướng phút chốc tan biến, thay vào đó là một nỗi lòng đang bị dày xé.

Hắn vội thốt lên những lời xin lỗi, như thú tội đang chờ hình phạt giáng xuống.

Thế nhưng khuôn mặt người trong lòng cực kỳ khó chịu, y bấu mạnh vào da thịt hắn, móng tay ghim sâu khiến chúng rỉ máu.

Y cắn răng gằn giọng: "Sau này tránh xa ta ra một chút!"

Cho dù là thời điểm nào y cũng đã chịu đủ cực hình rồi, hắn đoạ đày y như thế, để Sở Diên như vậy cả đêm, ánh mắt y dần hằng lên tơ máu, y tức giận vì không nhận được câu trả lời.

"Rút ra tên khốn!" Sở Diên phát điên mà rống to, hắn sao cứ chết trân mà nhìn y mãi.

"Xin lỗi, ta bây giờ rút ra liền... nương tử chớ nóng!"

Sở Diên nhắm mắt lại cảm nhận một trận đau xé hành xác, thoáng chốc tư mật đã được giải thoát, không còn bị căng cứng như ban đầu.

Một cảm giác lỏng lẻo truyền đến, Sở Diên cố gắng khép lại bắp đùi trắng nõn, để thân thể được thoải mái hơn.

Y trừng mắt nhìn kẻ tội đồ đang lơ đễnh nhìn quanh, còn giám ở đây giả vờ giả vịt, thật khiến người ta nghẹn muốn phát điên.

Sở Diên phủi phủi tấm chăn, để nó thẳng hàng một chút rồi giấu mình trong chăn.

Giống như một cái kén lớn, bảo bọc một bướm sắp thành hình.

Lý Thiên Thành áy náy nên không nói gì, lần nữa đốt đèn lên, nhẹ tay trở mình y dậy.

"Ngoan nào để ta xem một chút!" Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng qua tai Sở Diên cứ như ma quỷ câu hồn.

Y túm chăn kéo một cái lên đầu, không chừa đến một khe hở.

"Đừng như vậy sẽ ngộp thở đó!" Hắn lại tiếng tục nhỏ giọng nói với y.

Thế nhưng Sở Diên không còn tin tưởng nữa, y nhắm mắt muốn vờ như không nghe.

Cả đêm thật sự uể oải, y còn chưa ngủ được bao nhiêu.

Ánh mắt dần mờ sương khiến Sở Diên không còn gượng nổi, y rất muốn... rất muốn ngủ thật sâu.

Tấm chăn lúc này chuyển động, Sở Diên mở mắt hốt hoảng như đánh mất bảo vật, y cố gắng giữ chặt tấm chăn, dằn co một chút cuối cùng quyết định quấn mình thật chặt.

Y lăn một cái đã đem gốc chăn giấu kín, thử hỏi hắn làm sao bắt được y.

"Đã nói sẽ ngợp đó, mau chui ra nhanh lên!"

Sở Diên bướng bỉnh dễ dầu gì nghe theo, y cứ khư khư ôm lấy tấm chăn, đầu vùi thật sâu, đến mức ngay cả tóc cũng không rơi ra.

Lý Thiên Thành bất lực nhìn con người bướng bỉnh này! Hắn nói mãi mà y chẳng nghe, phút chốc đáy lòng dâng lên tư vị mệt mỏi, đã là canh ba rồi hắn chẳng thể ngủ được.1

Sở Diên như vậy hắn làm sao mà yên tâm?

"Bây giờ có chịu chui ra không?"

Con sâu nào đó bĩu môi ngoan cố: "Không ra, ngươi có giỏi thì mang ta ra đi!"

Lý Thiên Thành hết cách đành phải thỏa hiệp với Sở Diên.

"Ngươi ngoan ta sẽ không chiếm tiện nghi nữa!"

Cảm thấy bấy nhiêu vẫn chưa đủ hắn lập tức nói thêm.

"Ngươi tính ngủ như thế sao? Vẫn chưa lau sạch, ngày mai có bệnh cũng đừng trách ta!"

Nghe thế Sở Diên lập tức bị hắn làm lung lay ý chí, y ngẫm nghĩ một lúc xem thử rốt cuộc có nên tin hắn hay không.

Nhưng y cũng không thể để bản thân như vậy được, phía bên dưới có chút nhếch nhác, hơn nữa dịch thể dính nhiều như vậy... chờ đến sáng mai sẽ không ổn chút nào.

Đành vậy, xem ra cũng không thể phản kháng.

Cảm thấy người trong chăn đang dần dần ló đầu ra, Lý Thiên Thành cười cười mãn nguyện.

Hắn biết ngay y sẽ chịu thua hắn mà.

"Mau lên đi, nếu còn chậm trễ phu quân cũng lười quan tâm ngươi!"

Sở Diên một bụng ủy khuất, y nâng ánh mắt như muốn phóng ra tia lửa đốt cháy Lý Thiên Thành.

Hắn là một tên cầm thú đáng hận nhất, thù hôm nay y sẽ ghi trong lòng, nhất định sẽ trả chỉ là chưa chọn được ngày.

Sớm thôi thù mới nợ cũ y sẽ tính với hắn một thể.

...

Một nén hương thấm thoát trôi qua, lúc này Sở Diên đã không nhịn được mà nằm xuống, y uể oải nhìn ngọn nến đang cháy dần phút chốc nét mặt liền đông cứng.

"Ngươi xê qua một chút đi, đừng có ở gần quá!"

Lý Thiên Thành chau mày nhìn thân thể nhém một chút nữa là rơi xuống sàn rồi, hắn thở dài bám trụ một lúc.

"Như vậy được chưa?"

Sở Diên nhìn mình rồi nhìn hắn, cuối cùng mới ước lượng được khoảng cách, xác nhận không quá gần mới an tâm gật đầu.

"Ừ... được rồi, ngươi ngủ đi... ta cũng... ngủ đây... mà khoan... lát nữa, lát nữa nếu ta phát giác ngươi đến gần... ta sẽ không nhượng bộ đâu!" Sở Diên lắp bắp nói không ngăn được mạch cảm xúc uể oải trong đầu.

Y đang cảnh giác, một chút cũng không muốn lơ là, bởi lẽ y đang bị chôn xuống đáy vực sâu, một nơi khởi nguồn từ dục vọng, nơi thân thể day dưa không dứt, nơi gắn liền với sự dâm loạn triền miên.

Sở Diên có chút choáng, đã lâu như vậy vẫn chưa thật sự buông bỏ sự cảnh giác đề phòng.

Mấy ngày nay tâm tư thình lình thay đổi, phút chốc khiến Sở Diên hoang mang cực độ.

Y chẳng biết bản thân đang suy nghĩ thế nào, đang hành động ra sao... chỉ là muốn tránh né, tránh né sự tiếp xúc cận kề.

Có lẽ là do bệnh tình lại chuyển xấu, mấy ngày trước ở trong cung không được vui.

Ngoài mặt y luôn lắc đầu bảo rằng không có gì, nhưng tận sâu trong đáy lòng là vỡ nát thảm thương.

Y tuyệt vọng, cảm thấy bản thân không được tốt, hết con đến cháu lúc nhỏ đều chẳng thích mình.

Đến từng tuổi này y sẽ càng già thêm, thấm thoát thoi đưa cũng chỉ còn một bộ xương trơ trọi.

Nhưng đó chẳng phải là điều y sợ hãi nhất, mà là bị bỏ mặc không ai quan tâm.

Y muốn bảo hộ bản thân, nên mới hạn chế để Lý Thiên Thành tiếp xúc, cũng bởi vì sợ... sợ sẽ có một ngày hắn không cần y nữa.

Hôm nay lên giường, ngày mai cũng lên giường...

Nhỡ mai y không còn chịu được nữa, hắn sẽ như thế nào?

Liệu có còn muốn ở bên y không?

Hoặc là còn có thể tiếp tục chấp nhận y?

Nhưng cho dù là như thế nào, y một chút cũng không muốn lơ là.

...

Sở Diên mở mắt, trong bóng tối nhìn Lý Thiên Thành đang ngủ say. Hắn ngái cũng thật to, miệng há lớn, mũi khịt khịt như lợn vậy.

Chân trái banh ra, co lại, chân phải thẳng ra, dịch sang bên trái. Tướng ngủ rất xấu, không hề đẹp đẽ như trước kia.

Mới đó cũng thật nhanh, ba mươi năm rồi, bọn họ đã bên nhau rất lâu rồi, kể từ ba mươi năm trước.

Sở Diên mỉm cười, ngón tay chọc vào má hắn.

"Biến thái!" Y ghét bỏ mắng, sau đó xoay lưng lại, cũng chìm vào mộng đẹp.

...

Lúc này Lý Thiên Thành liền mở mắt, hắn nhìn y bất giác phì cười.

Nói ai biến thái chứ, hắn chỉ làm thế với y!

Còn ai kia rõ ràng nói rất ghét bỏ, còn không cho hắn đến gần, ấy vậy lại nhoài người về phía hắn, chọt má mắng biến thái.

Quả thật rất đáng yêu!

Lý Thiên Thành cười cười, nhẹ nhàng kéo Sở Diên ôm vào lòng, truyền cho y một chút hơi ấm.

...

Sáng sớm con gà của nhà Tô Thần đã gáy, con chó nhà Cửu thẩm cứ sủa mãi không thôi.

Một bên là gà, một bên là chó, lỗ tai cứ bị tra tấn, báo hại Lý Thiên Thành và Sở Diên phải dậy sớm.

Cùng lúc này bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều đã thâm đen.

Nhưng riêng Sở Diên là thảm hại nhất, không những mắt thâm mà hạ thân cũng rách nát.

Y bài ra tư thế bị động lười biếng không ngồi dậy, ánh mắt mơ hồ nhìn hắn.

Lý Thiên Thành lúc này đã hiểu rõ, hắn dang tay ra bế Sở Diên ngồi dậy, để y ngồi ngay ngắn trên giường, ba chân bốn cẳng đi lấy chậu nước giúp y rửa mặt.

"Thỉnh nương tử sai bảo!"

Sở Diên đắc ý nhịn cười, khuôn mặt vẫn lạnh băng.

"Rửa mặt cho ta đi!"

Nhận được mệnh lệnh, Lý Thiên Thành rất nhanh đã lấy khăn đến ngâm vào trong nước, vắt nhẹ cho khô rồi lau mặt cho y.

"Nương tử vất vả rồi, hôm nay hay là nghỉ một ngày đi!"

Sở Diên gật đầu biếng nhác nằm xuống.

"Nghe ngươi vậy, dù sao cũng chẳng còn sức!"

"Vậy nương tử muốn ăn gì? Chốc nữa ta đi chợ!"

"Muốn ăn bánh bao thịt cua!"

"Vậy ta đi sớm một chút, đi trễ sẽ không có cua!"

"Được, cho ngươi một canh giờ, mua lẹ rồi về!"

"Được!"