[Vong Tiện] Đạo Phu Thê

Chương 27



Nguỵ Vô Tiện người này, có khi điều tồi tệ xảy ra mà hắn hoàn toàn không hay biết, bệnh cũ tái phát, người khác vuốt mồ hôi giùm hắn, hắn còn đắc chí, không biết cái chết đang cận kề.

Bất quá chuyện này thật sự cũng không thể trách hắn hoàn toàn, tìm hiểu nguồn cơn mà nói, nguyên nhân sự việc thật ra là ---

***

Nguỵ Vô Tiện phát hiện mình hôn Lam Vong Cơ hôn đến nghiện luôn rồi.

Không chỉ ban ngày đánh lén bất kỳ lúc nào, mà ngay cả buổi tối cũng biến thành một quy trình cố định, như thể không làm như vậy, thì hắn ngủ không được.

Nhưng điều khiến Nguỵ Vô Tiện buồn rầu chính là, mỗi lần hôn, Lam Vong Cơ đều cứng đờ giống như tấm ván gỗ vậy, không chỉ cả người không nhúc nhích, thậm chí đôi mắt cũng không chớp, Nguỵ Vô Tiện từng ngỡ rằng mình đang hôn một bức tượng ngọc lạnh như băng, đẹp thì có đẹp, đẹp đến mức trái tim hắn co rút một hồi, đẹp đến mức hắn không kềm nén nổi, không phân biệt xanh đỏ đen trắng, tim đập nhanh, chết đi rồi sống lại, mong muốn đẩy y ngã ra đất và hôn điên cuồng một trận.

Nhưng bất lực chính là Lam Vong Cơ không có phản ứng, có một lần, hắn làm như cảm thấy người nọ cứng đờ đến mức không thở, phải phá lệ dừng lại đè ngực nghe tiếng tim đập, xong rồi sờ mạch của y.

Không hổ là tiểu cũ kỷ, Nguỵ Vô Tiện tức giận nghĩ, còn không có phản ứng bằng con lừa hoa nữa chứ, ít nhất nó còn cảm thấy xấu hổ bực bội, còn xấu hổ bực bội đến mức giơ chân đá hắn, mà Lam Vong Cơ, không chỉ không có bất kỳ cái gì đáp lại, còn trực tiếp giả chết với hắn.

Hắn thậm chí nghĩ, Lam Vong Cơ, có phải là không thích hắn hay không nha....

Loại cảm giác hắn có đối với Lam Vong Cơ này, loại cảm giác tim đập thình thịch, không kềm chế được này, loại cảm giác bức thiết muốn gần gũi, muốn chiếm y làm của riêng này, Lam Vong Cơ có cảm giác giống vậy, đối với hắn không? Hay là nói, tất cả những nụ hôn này, tất cả những phản ứng này, nói đúng ra là, phản ứng gì cũng không có, cùng với tất cả những dấu hiệu này rõ rõ ràng ràng đều cho thấy giống nhau, Lam Vong Cơ đối với hắn, hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác gì.

Đối với nụ hôn của Nguỵ Vô Tiện, đối với việc tuỳ hứng làm bậy của hắn, kiểu như ngầm đồng ý vì không nói nên lời, lại lười phản đối, bất lực không làm gì được, mặc cho phóng túng hay sao?

Dù sao, từ lúc gả vào Lam gia tới nay, Nguỵ Vô Tiện coi thường các gia quy, những hành động giở trò tìm đường chết, Lam Vong Cơ cũng chỉ răn dạy ngoài miệng, chưa bao giờ nghiêm khắc chấp pháp. Tuy rằng thường nghiêm mặt bắt hắn chép và học thuộc《Nhã Chính Tập》, nhưng lần nào Nguỵ Vô Tiện cũng chép được hai câu, rồi bỏ bút lăn lộn, làm ra bộ dạng vô cùng uỷ khuất, sống không còn gì để luyến tiếc, y cũng chỉ yên lặng thở dài, để hắn từ từ làm. Là chưởng phạt, y chưa từng một lần phạt Nguỵ Vô Tiện, thậm chí tình nguyện bị phạt chung với hắn, thường xuyên cùng quỳ với hắn ở từ đường đến khuya. Đối với những chuyện này, chưa từng có một câu oán hận.



Cho nên đối với nụ hôn của hắn, đối với hành vi khinh bạc thất lễ của hắn, Lam Vong Cơ cũng là áp dụng cách thức im lặng nhường nhịn sao?

Lúc hắn đang suy nghĩ miên man, nghĩ thế nào cũng không nghĩ thông được, thì một tiểu tam xuất hiện.

Nói đúng ra, là một con thỏ tiểu tam.

Nguỵ Vô Tiện làm sao cũng không ngờ rằng lời nói của mình thế mà thành tiên tri.

Con thỏ thích quậy kia không biết thế nào, nghịch tung trời, lúc chơi đùa ngã gãy cả chân.

Lam Vong Cơ xức thuốc, băng bó chân cho nó. Thỏ con không thể cử động, giống như một tiểu thiếu gia vậy, ăn cơm đi ngủ đều phải có người hầu hạ, Lam Vong Cơ bất đắc dĩ, chỉ có thể ngày đêm chăm sóc nó, có thể nói là cẩn thận tỉ mỉ.

Bất kể ban ngày hay ban đêm, ăn cơm hay đi ngủ, làm bài tập hay là cùng chép gia quy với Nguỵ Vô Tiện, nhãi con kia dính rịt giống như nước đường, cả ngày treo trên đùi Lam Vong Cơ. Ban ngày ban mặt, trước đám đông, giơ móng vuốt bám vào, cái đầu như quả banh nhung ủn vào bụng y, kể từ lúc đó, Lam Vong Cơ đa phần sẽ bế nó trên khuỷu tay, ngón tay trắng nõn thon dài lơ đãng gãi gãi nó, lần nào nó cũng thích ý mà nheo mắt lại, đôi lúc còn ngửa cái bụng lông xù xù của mình ra, để Lam Vong Cơ sờ nó.

"Tiểu yêu tinh này! Luôn nhào vào lòng, không biết xấu hổ!"

Mỗi lần thấy cảnh tượng này, Nguỵ Vô Tiện liền giận sôi máu, không thể tin được mình từng giúp đỡ đồ quỷ nhỏ này câu dẫn phu quân của hắn.

Lúc trước Lam Vong Cơ mười phần chú ý hắn, giờ đã bị cướp đi năm phần. Càng thêm quá đáng chính là, tiểu yêu tinh này còn lên giường bọn hắn, mỗi đêm ngủ bên gối Lam Vong Cơ. Nguỵ Vô Tiện đã từng đưa ra kháng nghị chính thức, Lam Vong Cơ lại nói, nó bị thương, nếu ngủ trong ổ nhỏ, bị con thỏ kia không cẩn thận đạp lên, sẽ làm bị thương thêm.

Mọi thứ đã đến bên bờ vực của một cơn bùng nổ nguy hiểm.

Có một buổi tối, hai người đúng giờ nằm lên giường, Nguỵ Vô Tiện ngo ngoe rục rịch, nửa thân mình dựa lên người Lam Vong Cơ, lúc cúi xuống chuẩn bị hôn y, một thứ tròn tròn trắng loá đi vào tầm nhìn, nhãi con ghé vào bên tai Lam Vong Cơ, cái miệng chẻ ba mềm mại tiến đến rất gần, chiếm được thiên thời địa lợi, giành trước động tác của hắn, hôn lên trên má Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ cũng dường như sửng sốt, quay đầu nhìn, ban đầu bị Nguỵ Vô Tiện đè nặng, thân mình gồng cứng ngắc chợt mềm ra, vẻ mặt cũng buông lỏng, giơ tay phải ra, cúi đầu sang bên cạnh, xoa xoa nhãi con kia.

Nguỵ Vô Tiện ngơ ngẩn.

Cho nên địa vị của hắn trong lòng Lam Vong Cơ, thế mà không bằng cả một con thỏ??

Nụ hôn này không cần phải nói tất nhiên là không tiếp tục. Tất cả các buổi tối liên tiếp sau đó, mở đầu kết bài gì đó cũng hoàn toàn không có nữa.

Dù sao trong mắt y, mình có lẽ có cũng được không có cũng được, lười quan tâm Lam Vong Cơ có cảm tưởng gì đối với chuyện này, từ sau lần đó, Nguỵ Vô Tiện đều là trực tiếp lăn lên giường, che đầu là ngủ.

Chuyện này đối với hắn chấn động to lớn như thế, cho nên hắn bắt đầu hoài nghi tình cảm của mình đối với Lam Vong Cơ.



Dù sao, cuộc đời này của hắn chưa bao giờ động lòng với bất kỳ ai, càng không cẩn phải nói, động lòng với một nam nhân, đây là chuyện hắn chưa hề nghĩ tới.

Tất cả những điều này, có thể nào chỉ là một ảo giác hay không?

Cùng Lam Vong Cơ thân mật khắng khít ở chung ngày đêm, bị coi là phu thê ân ái mà tiếp nhận tất cả ánh mắt đương nhiên của mọi người, tất cả những điều này, sự mong đợi của người khác, sự ám thị trong lòng bản thân mình, từng chút từng chút tích tụ trong tim, vấn vương một loại cảm giác mơ hồ ngắm hoa trong sương mù, loại cảm giác này nói với hắn, Lam Vong Cơ là phu quân của hắn, hắn hẳn là nên có cảm giác với y.

Mà Nguỵ Vô Tiện hắn, rõ ràng là thích con gái.

Ve kêu mùa hè, mơ màng buồn ngủ, trong Lan Thất, Nguỵ Vô Tiện vẹo người trên bàn, uể oải ỉu xìu mà tô tô vẽ vẽ bức tranh.

Lam Vong Cơ ngồi nghiêm chỉnh, giữa hai người yên tĩnh, không có những mẩu giấy nhỏ ném cho y.

Thân hình y làm như ngồi không ngay ngắn nữa, ánh mắt thoáng đảo qua trên người Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện nghiêng người sang hướng khác, làm bộ không nhìn thấy Lam Vong Cơ.

Lớp học sáng kết thúc, Nguỵ Vô Tiện một thân một mình rời chỗ ngồi, lúc đi ngang qua Giang Trừng và Nhiếp Hoài Tang, phẩy tay mà đi.

Nhiếp Hoài Tang nói: "Nguỵ huynh làm sao vậy?"

Giang Trừng nhún vai: "Tháng nào cũng có vài ngày như vậy".

Đi chậm rãi trên con đường lát đá một hồi, chợt thấy làn hương phớt qua mặt, Nguỵ Vô Tiện quay đầu nhìn lại, một bóng hình xinh đẹp lướt qua bên cạnh, một cô nương mặc bộ váy nhạt màu, bước chân vội vàng, tà áo gấp gáp, một món đồ nhỏ treo bên hông nàng lắc lư mấy cái, rơi xuống trên mặt đất.

Nguỵ Vô Tiện cúi người nhặt lên, một chiếc túi thơm tinh xảo đáng yêu, hương thơm mới vừa rồi, hình như đúng là toả ra từ chiếc túi thơm này.

Tinh thần hắn phấn chấn, nhịn không được nhìn thêm mấy cái về phía bóng dáng xinh đẹp kia, hai mắt ngó qua, quả thực sáng rỡ, ngay sau đó, như một cơn lốc nhỏ cuốn đến trước mặt cô nương, xoay người, vừa đi vừa nói: "Miên Miên cô nương, đúng không?"

Cô nương tên là Miên Miên xác định một lát, không chắc lắm nói: "Nguỵ công tử?"

"Đúng là tại hạ. Cô nương nhìn xem, đây là cái gì?" Hắn làm như ảo thuật biến ra chiếc túi thơm nhỏ kia, Miên Miên ngớ người hoảng hốt, sờ vào bên hông, đôi lông mày đẹp nhíu lại, liếc mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện một cái: "Ta làm rớt, hay là ngươi ăn trộm?"

Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên nói: "Miên Miên cô nương, vô duyên vô cớ vu oan người tốt nha". Tung hứng túi thơm một tay một lát, lông mày nhướng lên, lười biếng nói, "Làm chuyện tốt còn bị vu oan, chẳng phải là thiệt thòi sao, túi thơm này... khỏi trả cũng được".



Miên Miên á khẩu không đáp lại được. Muốn tránh né hắn, nhưng bất đắc dĩ đồ tuỳ thân của mình trong tay hắn, không đòi lại nhỡ đâu bị hắn mượn chuyện này làm lớn chuyện ra, bao nhiêu nước cũng không rửa sạch được, nhưng muốn đòi lại, nhìn bộ dạng nhân phẩm khả nghi, rắp tâm làm chuyện xấu của hắn, lại không biết mở miệng như thế nào, nhất thời tiến thoái lưỡng nan, không biết làm sao.

Nguỵ Vô Tiện bình thường bày ra dáng vẻ lãng tử ngả ngớn, lúc mới khai giảng, chọc ghẹo rất nhiều tiểu cô nương vui vẻ, mỗi khi bị Lam Vong Cơ bắt được, đen mặt trực tiếp kéo đi. Làm như quản giáo có hiệu quả, sau này hồi tâm dưỡng tính. Hôm nay lại không biết tại sao, bệnh cũ tái phát, túi thơm bị hắn móc trong ngón tay quay tít, đôi mắt đào hoa cong cong, ánh sao lấp lánh.

Hắn sờ sờ cằm, ra vẻ châm chước nói: "Trừ phi...."

Miên Miên hai mắt sáng ngời: "Trừ phi thế nào?"

Nguỵ Vô Tiện tiến đến trước mặt nàng, cuối câu cao giọng lên: "Trừ phi cô nương nói cho ta biết tên của mình, ta sẽ trả lại túi thơm cho cô nương".

Miên Miên tròn mắt, kinh ngạc nói: "Ngươi đã là người có gia thất, tại sao còn không đứng đắn như vậy? Lam nhị công tử đâu, hôm nay không quản ngươi à?"

Nghe vậy, túi thơm trong tay Nguỵ Vô Tiện làm như tuột tay rơi xuống.

Hai người đi một hồi, một người kiên trì liếng thoắng cười nói, một người thẹn thùng lúng túng ứng phó một cách khó khăn, đúng lúc đi ngang qua một ô cửa chạm rỗng trên tường, bước vào một mảnh sân nhỏ, tiếng huyên náo bên tai chợt yên tĩnh, gió nhẹ mơn man, bóng cây lắc lư, ngẩng đầu nhìn, cành lá xanh biếc bao phủ trên bức tường quanh sân, toả xuống bóng cây râm mát đầu hạ.

Cúi đầu, Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng, đôi mắt không chớp, "Miên Miên cô nương, ta có thể hôn cô nương một cái không?"

Ánh mắt của hắn không giống như đang nói đùa.

Nguỵ Vô Tiện vốn có bề ngoài cực kỳ tuấn tú, đôi mắt lông mày trời sinh có chút cong cong như có như không, mặc dù không cười, cũng rất là thân thiết dễ thương, ngọt mà không lẳng lơ, đẹp mà không suồng sã, lúc này đuôi mày hơi cong lên, càng giống như hoa đào nở rộ, ý khinh bạc triền miên.

Miên Miên nhìn đến ngẩn ngơ.