Vợ Yêu Mau Vào Rọ Đi

Chương 65: Ngày mai đến đón em, đêm nay đừng khóc



Thời gian trôi qua thật mau, đã đến lúc Đinh Kiều An phải đến trường. Chủ đề bàn tán của trường học đã đổi thành chủ đề “Hệ thống của trường đang bị hack”, chủ đề “Anna và Sở Thần Hy là mối tình đầu của nhau” cũng bị đè xuống, vì thế mà Đinh Kiều An không biết gì cả, ngoài ra cô cũng không biết rằng năm đó Anna còn cầu hôn Sở Thần Hy ở trước mặt sinh viên toàn trường.

Khi không phải đi học, Đinh Kiều An lại quay về với thân phận là bà Sở. Trưa nay lúc mang cơm cho Sở Thần Hy, bởi vì anh vẫn chưa công khai mối quan hệ giữa cô và anh cho nên không có nhiều nhân viên biết hai người đã kết hôn, nhưng toàn bộ trên dưới trong công ty đều biết rằng cô không dễ động vào, chuyện lần đầu tiên cô đến công ty anh mà bị chiếm tiện nghi cũng chưa từng xuất hiện.

Mỗi ngày được thưởng thức những món ăn giàu dinh dưỡng thêm vào đó là chút tình cảm ấm áp của Đinh Kiều An, Sở Thần Hy cảm thấy cuộc sống này thật thư thái.

Ngày mai hôn lễ được tổ chức, tối nay Sở Thần Hy muốn đưa cô về nhà họ Đinh. Buổi tối lúc ăn cơm, dù Đinh Kiều An rất muốn từ chối bằng mọi cách nhưng vẫn không dám biểu hiện trên mặt.

Đến nhà họ Đinh, Sở Thần Hy không định đi vào nhưng cứ nghĩ đến những chuyện mà Viên Tiểu Phi đã làm với Đinh Kiều An, anh do dự một lúc rồi quyết định nắm lấy tay cô bước vào trong.

Một tháng rồi mới về đây, nhà họ Đinh có chút gì đó xa lạ với Đinh Kiều An, một tháng nhận được sự nuông chiều của Sở Thần Hy còn nhiều hơn hai mươi năm ở nhà họ Đinh, cô bỗng thấy cảm động.

“Cảm ơn anh.”

Sở Thần Hy nghe vậy càng nắm tay cô chặt hơn: “Ngày mai anh đến đón em, đêm nay đừng khóc đấy, phải thật xinh đẹp để còn gả đi nữa, biết không?”

Đinh Kiều An khẽ gật đầu, nét mặt tươi cười rạng rỡ.

Viên Tiểu Phi vừa đi ra khỏi cửa, nhìn thấy Sở Thần Hy và Đinh Kiềm Lam đang nắm tay nhau, cô còn cười đầy hạnh phúc. Bà ta đi đến gần, kéo cô ra khỏi người anh.

“Con rể à, ngày mai mẹ sẽ trao cho con một cô dâu thật xinh đẹp, hôm nay cũng muộn rồi, con quay về chuẩn bị cho ngày mai đi.”

Lời nói này của Viên Tiểu Phi là có ý đuổi người, hai mắt Sở Thần Hy híp lại, đầy hung ác và nham hiểm nhìn bà ta, khi Đinh Kiều An nhìn về phía anh, ánh mắt anh lại khôi phục vẻ bình thường.

Sở Thần Hy ngoài miệng cười nhưng trong lòng lạnh lẽo, anh nhắn nhủ Viên Tiểu Phi kèm theo giọng điệu có chút lạnh nhạt: “Đêm nay Kiều An sẽ ở lại đây, nếu ngày mai cô ấy mà thiếu mất một sợi tóc, tôi sẽ để cho tập đoàn nhà họ Đinh phải chôn cùng.”

Nụ cười của Viên Tiểu Phi cứng ngắc, gật đầu lia lịa đồng ý, có sự uy hiếp của Sở Thần Hy, bà ta cũng không dám làm khó Đinh Kiều An, hơn nữa ánh mắt vừa nãy của anh thật sự là muốn dọa chết bà ta mà.

Sở Thần Hy vừa đi, Viên Tiểu Phi đã buông tay Đinh Kiều An ra, lo sợ vỗ vỗ lồng ngực của mình, mặt không cười hỏi: “Lần trước dì bảo Y Y mang thuốc đến cho con, con đã uống chưa?”

Đinh Kiều An “vâng” một tiếng, cô đã uống thuốc theo tờ hướng dẫn sử dụng, sau đó cười cười nhìn bà ta: “Dì à, cảm ơn dì.”

Viên Tiểu Phi hừ lạnh: “Không có việc gì thì mau ngủ sớm, đừng để ngày mai lại mang một đôi mắt như gấu trúc để gả đi.”

Đây là đang quan tâm cô sao? Đinh Kiều An gật gật đầu. Cô cứ nghĩ rằng phòng của cô sẽ giống như phòng để đồ nhưng không ngờ Viên Tiểu Phi đổi cho cô một phòng lớn hơn, đã được dọn dẹp gọn gàng, còn có trang sức và nhật ký của mẹ cô cũng để ở bên trong cho cô. Mặc dù gương mặt của Viên Tiểu Phi vẫn còn vẻ nghiêm túc nhưng Đinh Kiều An lại cảm thấy rất hạnh phúc.

“Về sau căn phòng này sẽ là của con, có thời gian thì nên cùng với con rể về đây nhiều hơn, còn cả lời nói của dì ngày đó cũng quên hết đi.”

Đinh Kiều An “hả” một tiếng: “Lời nào cơ ạ?”

Viên Tiểu Phi nhìn cô đầy kỳ quái, lắc đầu: “Thôi mau đi ngủ đi.”

Vừa dứt lời, bà ta đã đóng cửa chặt cho Đinh Kiều An, chỉ cần khiến cô buông lỏng cảnh giác với bọn họ, thỉnh thoảng đưa Sở Thần Hy về đây, bà ta sẽ có cách khiến cho anh và Y Y gạo nấu thành cơm, cho Kiều An uống thuốc tránh thai, bà ta cũng sẽ không cần lo lắng cô sẽ mang thai nữa.

Chỉ cần Y Y với Sở Thần Hy ván đã đóng thuyền, mọi việc đã đâu vào đấy thì có nhiều cơ hội để làm hơn. Viên Tiểu Phi nở một nụ cười đầy ti tiện, bà ta cho rằng bản thân đã suy tính thật kỹ rồi, không kiềm chế được khích lệ bản thân một chút.