Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 73



Trên bàn ăn, bữa sáng đã được dọn xong, Trần Vĩnh Hải và Tô Hồng Yên cũng đã ngồi vào chỗ của mình.

Nguyễn Quỳnh Anh đi tới, định kéo ghế đi thì phát hiện ghế đã bị kéo đi.

Ai đã làm ?

Cô vô thức nhìn sang Trần Vĩnh Hải, thấy anh mặt không đổi sắc cắt bữa sáng trên đĩa, như thể không nhìn thấy ánh mắt của cô.

Nhưng Nguyễn Quỳnh Anh trong lòng biết không phải anh không phát hiện mà là anh không muốn quan tâm đến cô chút nào.

“Cô Quỳnh Anh, sao cô thất thần vậy? Cô mau ngồi đi, tôi biết thân thể cô rất đau, nên đã kéo ghế ra cho cô.” Tô Hồng Yên chỉ vào ghế nói nhỏ.

Hóa ra là cô ấy.

Cô còn nghĩ rằng đó là ...

Gạt đi ánh mắt mất mát từ trên người anh đi, Nguyễn Quỳnh Anh cười cảm ơn Tô Hồng Yên: “Cảm ơn cô Yên.”

“Thuận tay mà thôi.” Tô Hồng Yên không để ý xua tay.

Sau đó, cô ấy đẩy những quả trứng trong chiếc bát nhỏ cho Trần Vĩnh Hải: “Anh Hải, bóc vỏ giúp em đi.”

Giọng điệu mang theo vẻ đương nhiên.

Vẻ mặt của Trần Vĩnh Hải không thay đổi, anh đặt dao nĩa xuống và bắt đầu bóc trứng cho cô ấy.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn những ngón tay mảnh khảnh của anh đang đảo quanh những quả trứng, cảm thấy chua xót và tiếc nuối.

Đôi tay này rõ ràng là dùng để ký tên, nhưng lúc này lại dùng để bóc trứng, nhặt xương cá.

Anh ấy thực sự rất cưng chiều Tô Hồng Yên!

Nguyễn Quỳnh Anh khẽ lắc đầu, không hề suy nghĩ nhiều, chậm rãi ngồi xuống bàn, bởi vì thân thể căng lên đau đớn, hơn nữa đau đớn do sự thô lỗ của Trần Vĩnh Hải tối hôm qua, nơi đó của cô cũng không thoải mái, cô không dám ngồi hết mông, chỉ có thể ghé vào mép ghế một chút.

“Anh Hải, cà phê của anh.” Sau đó quản gia Hoàng mang cà phê tới.

Trần Vĩnh Hải đáp lại một tiếng, lại đem trứng đã bóc để vào trong bát nhỏ, đẩy lại Tô Hồng Yên: “Ăn đi.”

“Vẫn là anh đối xử với em tốt nhất.” Tô Hồng Yên cầm quả trứng lên cắn một cái, than thở: “Tối hôm qua em muốn ăn cua, nhưng mẹ lại không cho phép em ăn.”

“Em nhiều sẽ bị dị ứng.” Trần Vĩnh Hải lau tay, nhàn nhạt nói.

“Em biết anh sẽ nói như vậy …” Tô Hồng Yên bĩu môi, vẻ mặt có chút không vui nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ vui mừng khi được quan tâm.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn trong mắt, trong lòng càng thêm đắng chát, tốc độ ăn cũng chậm lại.

Bữa sáng ngon lành bỗng chốc mất hương vị.

Trần Vĩnh Hải lau tay và ném chiếc khăn cho người quản lý Hoàng đang phục vụ bên cạnh, sau đó anh bưng cà phê lên uống.

Tô Hồng Yên nhìn thấy, hai mắt híp lại, vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Anh Hải, đừng uống cà phê.”

“Lý do.” Anh nhướng mày nhìn cô ấy.

Nguyễn Quỳnh Anh cũng nhìn Tô Hồng Yên, muốn biết tại sao.

Cà phê là do cô pha, Tô Hồng Yên biết chuyện này, bây giờ lên tiếng bảo dừng lại, cô càng cảm thấy cô ấy đang cố ý.

Có lẽ mục đích là Tô Hồng Yên không muốn Trần Vĩnh Hải uống cà phê của cô.

“Anh Hải, anh quên chuyên ngành của em rồi sao? Tuy rằng không phải là chính quy, nhưng cũng hiểu biết chút ít. Cơ thể con người khi thức dậy vào buổi sáng sẽ sản sinh ra tế bào mới, cà phê có tác dụng ngăn cản hoạt động của tế bào, nhất là đối với nam giới, nên uống cà phê không tốt đâu, anh vẫn nên uống sữa đi.”

Tô Hồng Yên đã đem ly sữa của mình đưa qua cho Trần Vĩnh Hải.

Hai tay Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt dao nĩa của mình, mắt cụp xuống để che dấu cảm xúc trong mắt.

Tô Hồng Yên nói nhiều như vậy, lại còn đem y học ra, nói cho cùng cũng chỉ cố gắng che đậy suy nghĩ thật trong lòng.

Thôi, tùy bọn họ vậy.

Sau khi nghĩ thông suốt Nguyễn Quỳnh Anh im lặng tiếp tục ăn bữa sáng của chính mình.

Khóe mắt của Trần Vĩnh Hải nhìn lướt qua cô ấy, vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng có chút cáu kỉnh, anh trả lại sữa cho Tô Hồng Yên, giọng điệu cũng không ôn hòa như trước, mà có chút lãnh đạm không thể nhận ra: “Anh không uống sữa, em tự uống đi.”

Không ngờ, anh cũng từ chối Tô Hồng Yên.

Đôi mắt Nguyễn Quỳnh Anh dao động một chút, sau đó nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

Chỉ là anh ấy không thích uống sữa mà thôi...

“Vậy thì anh không được phép uống cà phê.” Tô Hồng Yên mạnh mẽ nhìn chằm chằm Trần Vĩnh Hải.

Người đàn ông cười khẽ và đưa cà phê cho quản gia Hoàng: “Bây giờ em hài lòng chưa?”

“Đương nhiên!” Tô Hồng Yên nâng cằm kiêu ngạo, buông tha anh.

Trong bữa sáng này, Nguyễn Quỳnh Anh ăn không biết mùi vị gì, gần như no một nửa, cô đứng dậy chào rồi tập tễnh rời đi.

Khi bóng dáng cô đã đi xa, Trần Vĩnh Hải liếc nhìn bữa sáng còn sót lại rất nhiều trên đĩa của cô, ánh mắt anh lạnh lùng.

Nguyễn Quỳnh Anh trở về phòng, lau sạch rượu thuốc do quản gia Hoàng đưa rồi thay quần áo lần nữa để đến đồn cảnh sát.

Vừa bước ra khỏi biệt thự, cô đã nhìn thấy Trần Vĩnh Hải lái xe lại đây.

Cô nghĩ rằng anh sẽ lái xe đi, nhưng lại bất ngờ dừng lại trước mặt cô.

“Lên xe!”

Nguyễn Quỳnh Anh há miệng thở dốc: “Anh Hải, tôi tới đồn cảnh sát.”

Họ không tiện đường.

“Lên xe!” Trần Vĩnh Hải cau mày, không kiên nhẫn lặp lại một lần.

Nguyễn Quỳnh Anh trầm ngâm một chút, đành phải kéo cửa xe.

Cùng lắm là sau khi anh ném cô xuống, cô sẽ bắt taxi.

Dù sao thì không chọc giận anh là tốt rồi.

Lúc lên xe, Nguyễn Quỳnh Anh đang thắt dây an toàn, từ phía sau nghe thấy một giọng nữ quen thuộc: “Cô Quỳnh Anh, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài.”

Là Tô Hồng Yên!

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn thấy Tô Hồng Yên tươi cười trong kính chiếu hậu, không tự nhiên giật giật khóe miệng: “Ừm.”

Cô cho rằng đó là chính mình.

Đúng, hôm qua Tô Hồng Yên đã nói rằng cô ấy muốn đến Tập đoàn Vĩnh Phát.

Nguyễn Quỳnh Anh liếc sườn mặt của Trần Vĩnh Hải một cái, trong lòng cảm thấy khó chịu và chán nản.

Cô không hiểu, nếu anh đã dẫn Tô Hồng Yên đi cùng, tại sao anh lại để cô lên xe.

Suốt đường đi không có ai lên tiếng nói chuyện.

Nguyễn Quỳnh Anh nghĩ rằng Trần Vĩnh Hải sẽ bỏ cô giữa chừng, nhưng không ngờ lại đưa cô đến đồn cảnh sát.

Cô bước xuống xe chưa kịp nói lời cảm ơn với anh thì đã thấy anh kéo cửa sổ lên, không chút do dự nhấn ga bỏ đi.

Hứng chịu khói xe, Nguyễn Quỳnh Anh bất lực mỉm cười quay người đi vào đồn cảnh sát.

“Cô Quỳnh Anh, về chuyện sảy thai của bà Lê Diệu Ngọc, chúng tôi đã có những phát hiện khác.” Một nam cảnh sát bước tới và nghiêm nghị nói.

Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy nghi hoặc: “Tìm được cái gì?”

“Cô cứ đến đây xem cái này rồi sẽ biết.” Nam cảnh sát mở ra một đoạn băng ghi hình.

Nguyễn Quỳnh Anh nghiêng người, sau khi xem xong, đồng tử co rút đột ngột, kinh ngạc nói: “Bà ta sảy thai không phải là chuyện ngoài ý muốn.”

Trong đoạn băng ghi hình, người phụ nữ sau khi đi vào phòng giam, thì đi gặp Lê Diệu Ngọc, sau khi nói vài câu liền trực tiếp đánh Lê Diệu Ngọc, tất cả đều tập trung ở bụng, không đụng gì đến bộ phận khác.

Có thể thấy, người phụ nữ này đã nhắm thẳng vào bụng của Lê Diệu Ngọc.

Mục đích là khiến Lê Diệu Ngọc sảy thai.

“Đúng vậy, khi nhìn thấy đoạn băng ghi hình này, chúng tôi cũng rất tức giận.” Nam cảnh sát đau đầu nâng trán.

Không ai có thể nghĩ rằng chỉ mới bắt một người phụ nữ côn đồ thôi đã gây ra một rắc rối lớn như vậy.

“Người phụ nữ đó đâu?” Nguyễn Quỳnh Anh hỏi.

Cô hoàn toàn không quan tâm đến việc Lê Diệu Ngọc sảy thai.

Điều cô lo lắng là đằng sau sự việc này, người phụ nữ côn đồ này rõ ràng đã bị ai đó mua chuộc.

Có phải kẻ đứng sau là kẻ đã hãm hại Lê Diệu Ngọc và bày mưu tính kế để bán đứng cô?

“Vẫn ở trong phòng tạm giam.”
“Tôi muốn gặp cô ta.” Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt tay, ánh mắt cầu xin nhìn nam cảnh sát.

Nam cảnh sát suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.

Nguyễn Quỳnh Anh đi theo anh ta đến phòng tạm giam và nhìn thấy người phụ nữ côn đồ nọ, điều khiến cô ngạc nhiên chính là người đó thần trí hoảng hốt, vừa nhìn đã thấy không bình thường.