Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 170



Quay đầu lại, thấy Vĩnh Hải đang cởi đai thắt lưng. Cô nheo mắt lại, vội vàng nói: “Cậu Vĩnh Hải, tối nay tôi có thể ngủ một mình được không?”

Vĩnh Hải dừng tay, nhìn thẳng vào cô hỏi: “Lý do?”

“Tối nay tôi hơi mệt, cảm thấy không thoải mái.” Nguyễn Quỳnh Anh đứng lên véo góc lấy góc áo, không dám nhìn anh, đây là lần đầu tiên cô đuổi anh ra ngoài, trong lòng cô cảm thấy có chút lo sợ.

“Tối hôm qua còn trèo lên giường của tôi, bây giờ cảm thấy không thoải mái sao?” Vĩnh Hải ôm cánh tay, hờ hững chế nhạo, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào mặt cô. Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cô, ánh mắt anh tối sầm lại.

“Tối hôm qua tôi không sao, nhưng bây giờ, bụng tôi đột nhiên có chút khó chịu.” Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi nói nhỏ lại.

Vĩnh Hải đưa mắt đến bụng cô, nhìn vài giây, rồi quay đi. Anh không nói gì, cầm chiếc áo khoác vừa cởi xuống, bước ra cửa.

Nguyễn Quỳnh Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cảm thấy trống rỗng. Vì đứa con trong bụng, cô chỉ có thể để anh đi. Nhưng mà nghĩ lại, đêm đó trong phòng tắm, anh với cô mạnh mẽ như vậy, đứa trẻ cũng không sao, thật sự là kiên cường.

Nhưng đêm qua cô đã ra một ít máu, không phải là máu kinh nguyệt nên chỉ có thể là đứa con trong bụng, tình trạng của đứa trẻ không tốt lắm, không thể mạo hiểm được nữa. Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh hai tay cẩn thận ôm bụng, trước khi Vĩnh Hải ra khỏi cửa, cô gọi anh: “Cậu Vĩnh Hải.”

Vĩnh Hải đặt tay lên nắm cửa rồi dừng lại, mang theo vẻ châm chọc: “Nguyễn Quỳnh Anh, không phải là cô hối hận rồi chứ?”

"Không." Nguyễn Quỳnh Anh nói: “Tôi có một câu hỏi, tôi muốn hỏi anh."

Vĩnh Hải hơi nhìn xuống cô. Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt lòng bàn tay và do dự một lúc: “Cậu Vĩnh Hải, anh có thích trẻ con không?”

“Sao, cô muốn nói với tôi rằng cô có thai?” Vĩnh Hải chế nhạo.

“Không, nhưng nếu tôi nói, tôi muốn mang thai thì sao?” Nguyễn Quỳnh Anh hít sâu một hơi rồi nói, nhìn anh bằng ánh mắt không rời, rất nghiêm túc. Mặc dù trong lòng cô biết anh sẽ trả lời như thế nào, nhưng cô vẫn muốn đấu tranh thử một lần nữa.

“Nguyễn Quỳnh Anh, cô muốn trêu đùa tôi sao?” Vĩnh Hải sắc mặt trầm xuống, giọng nói lạnh lùng: “Lần trước còn nói với tôi là không muốn mang thai. Chưa bao lâu đã thay đổi quyết định, cô thật sự khiến tôi cảm thấy buồn nôn.”

Đau đớn, Nguyễn Quỳnh anh nhăn mày, cố gắng hết sức để giọng nói của mình trở nên tự nhiên: "Lần trước tôi cũng nghĩ vậy, nhưng giờ tôi muốn có một đứa con.”

Khi nói đến điều này, cô ngập ngừng hỏi: “Vĩnh Thụy, anh có muốn cho tôi một đứa trẻ không?”

Vĩnh Hải liếc mắt nhìn Nguyễn Quỳnh Anh. Đứa trẻ?

Trước tiên không nói anh không có ý định sinh con. Nhưng cơ thể của cô cũng không thích hợp để mang thai!

“Tôi không biết tại sao cô lại đột nhiên muốn có con, nhưng tôi không nhận con ngoài giá thú!” Vĩnh Hải mở cửa bước ra ngoài mà không nhìn lại.

Lời nói của anh giống như một chậu nước đá, ngay từ đầu dội vào người cô, lập tức lạnh lẽo toàn thân, cô đứng lặng người, hồi lâu cũng không đáp lại. Dù biết trước sẽ có kết quả như vậy nhưng sau khi nghe xong, cô không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.

Cô phải làm gì bây giờ? Nguyễn Quỳnh Anh sờ lên bụng và nước mắt chảy dài trong vô thức.

Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng, Nguyễn Quỳnh Anh xách cặp ra ngoài. Hôm nay, cô đac hẹn Ngô Bảo Ngọc đến bệnh viện để kiểm tra, cô không thể đến muộn được.

Khi đến bệnh viện, Nguyễn Quỳnh Anh xuống xe và nhìn thấy Ngô Bảo Ngọc đang vẫy tay gọi cô. Nguyễn Quỳnh Anh bước tới: “Cô tới lâu chưa?”

“Được một lúc rồi.” Ngô Bảo Ngọc vừa đáp, vừa nhíu mày nhìn cô: “Trời ạ, sao sắc mặt của cô lại xấu như vậy?

“Đêm qua ngủ không ngon.” Nguyễn Quỳnh Anh chạm vào mặt và nở một nụ cười miễn cưỡng.

Đêm qua cô gặp ác mộng. Cô mơ thấy Vĩnh Hải phát hiện ra mình có thai. Anh ép cô phá thai và thậm chí sai người bắt cô vào phòng phẫu thuật. Lúc thức dậy mới biết đó chỉ là một giấc mơ mới thấy yên tâm, nhưng giấc mơ đó đã khắc sâu vào tâm trí cô, cô lo lắng không biết giấc mơ có khi nào sẽ trở thành hiện thực hay không, nên cô đã bồn chồn đến tận bây giờ.

“Ngủ không ngon, có phải là quá hưng phấn?” Ngô Bảo Ngọc cười nói đùa.

Nguyễn Quỳnh Anh giật giật khóe miệng, không nói ra được kích động, hiển nhiên là quá sợ hãi. Vào bệnh viện, Nguyễn Quỳnh Anh đăng ký lấy số rồi cùng Ngô Bảo Ngọc bước vào khoa sản.

Khi bước vào, cô sững sờ: "Sao lại có nhiều người như vậy?”

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn dãy số trên tay, trước mặt cô có hơn hai mươi cái.

“Khi nào thì mới đến lượt chúng ta." Ngô Bảo Ngọc thở dài.

Nguyễn Quỳnh Anh cùng cô ấy tìm một chỗ ngồi xuống: "Không sao đâu, đợi đã, chắc sẽ sớm thôi."

"Không chắc đâu, những người bụng bầu đã to rất khó khăn trong lúc kiểm tra, ít nhất trong vòng một hoặc hai giờ, may ra mới xong.” Ngô Bảo Ngọc chỉ vào một trong những người phụ nữ mang thai và nói nhỏ.

"Làm sao cô biết?" Nguyễn Quỳnh Anh liếc nhìn cô một cách kỳ lạ.

Ngô Bảo Ngọc biết cô đang nghĩ gì khi nhìn thấy ánh mắt của Nguyễn Quỳnh Anh, trợn tròn mắt: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, tôi vẫn còn là thiếu nữ trong trắng nha, chả là mẹ tôi năm ngoái sinh em trai tôi, mỗi lần khám sinh tôi đều phải chờ lâu đến nỗi hoài nghi về cuộc đời.”

“Ra là như vậy.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu.

“Vậy, chúng ta phải nghĩ cách. Chờ đợi như thế này chỉ phí thời gian mà thôi.” Ngô Bảo Ngọc sờ sờ cằm.

Nguyễn Quỳnh Anh nhướng mày: “Cô không phải là muốn chen hàng chứ?"

“Đương nhiên là không được chen lấn.” Ngô Bảo Ngọc xua tay cười.

“Nhưng đi cửa sau là được rồi. Vừa rồi đăng ký, không phải nói bác sĩ Trần cũng ở bệnh viện này sao? Nhờ anh ấy thu xếp.”

“Chuyện này có vẻ không ổn lắm.”

“Sao vậy, đi thôi.” Ngô Bảo Ngọc kéo Kiều An đi đến phòng ngoại khoa.

Khi Trần Cận Phong nhìn thấy hai người cô, ánh mắt anh sau cặp kính hiện lên một tia ngạc nhiên: “Quỳnh Anh, sao cô lại ở đây?”

“Tìm anh giúp đỡ.” Nguyễn Quỳnh Anh chưa kịp nói, Ngô Bảo Ngọc đã nhanh miệng.

Trần Cận Phong liếc nhìn cô: “Giúp việc gì?”

“Tôi nhờ anh đi qua cửa sau, giúp Quỳnh Anh sắp xếp một bác sĩ khoa phụ sản.” Ngô Bảo Ngọc ngồi xuống đáp.

“Khoa phụ sản?” Trần Cận Phong cau mày và sau đó anh ta lập tức như hiểu ra điều gì, đồng tử của anh ta co lại và nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, đột nhiên nói: “Quỳnh Anh, cô...”

Đôi mắt của Nguyễn Quỳnh Anh lóe lên.

“Cô có thai?” Trần Cận Phong siết chặt bút viết trong tay.

Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu.



"Hôm qua mới biết." Trần Cận Phong im lặng, sau vài giây, anh ta nới lỏng nắm tay và nói: “Anh ấy có biết không?”

Nguyễn Quỳnh Anh cười khổ: “Tôi không dám nói với anh ấy.”

“Vậy thì cô dám mang thai sao? Cô có biết, cơ thể hiện tại của cô không thích hợp để mang thai chút nào!” Khuôn mặt có vẻ tức giận của Trần Cận Phong chìm xuống.

Nguyễn Quỳnh Anh giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, cúi đầu không dám nói gì.

Ngô Bảo Ngọc chịu không nổi, trừng lớn đôi mắt: "Này, anh ở đây tức giận cái gì, Quỳnh Anh sao lại không thích hợp mang thai?”

Trần Cận Phong mặc kệ cô, đi thẳng đến bàn làm việc, cầm điện thoại bàn gọi điện thoại, hai phút sau, anh ta đặt máy xuống: "Tôi đã sắp xếp bác sĩ cho cô, bây giờ hãy đi với tôi. "
“Ừ.” Nguyễn Quỳnh Anh trả lời, đứng dậy và đi theo anh ta ra khỏi văn phòng.

Ngô Bảo Ngọc bĩu môi, cũng nhanh chóng đi theo.

Trần Cận Phong đã giúp sắp xếp cho một bác sĩ phụ sản giàu kinh nghiệm. Cô ấy cau mày khi nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh: “Là cô? Cơ thể không khỏe thế này mà còn dám mang thai, muốn chết à?”