Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 2186



Chương 2192

Chẳng lẽ cho tới bây giờ Tư Mã Ngọc Như đều không yêu ông ấy sao? Chỉ muốn lợi dụng ông ấy mà thôi.

“Lúc trước bà ấy không phải như vậy.”

“Đó gọi là nằm gai nếm mật.” Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Thực ra bà ta vẫn luôn ở trong bóng tối tập kết lực lượng, tập đoàn Mã thị chỉ là một quân cờ quan trọng của bà ta. Chỉ là người định không bằng trời định, bà ta vạch kế hoạch nhiều năm như vậy, Mã Thị lại bị người khác cướp đi. Kế hoạch của bà ta bị xáo trộn, cho nên thiếu kiên nhẫn, lộ ra bộ mặt thật. Bà ta cho rằng chị dâu là người dễ bắt nạt, nhưng mà bà ta đã quên, con thỏ nóng nảy còn có thể cắn người. Chị dâu vốn không phải là bạch liên hoa thánh mẫu vô dụng, chị ấy và anh cả là trai gái xứng đôi vừa lứa, hoặc là không ra tay, vừa ra tay có thể tìm chuẩn tử huyệt của một người, một kích mất mạng.”

Lục Vinh Hàn xoa đầu con gái.

Cô ấy phân tích hoàn toàn thấu đáo, cô ấy đã không còn là cô gái nhỏ không hiểu sự đời lúc trước.

“Sênh Hạ, nếu con nhớ bố, có thể thường xuyên tới đây thăm bố. Bố chỉ không ở nhà mà thôi, quan hệ giữa hai bố con chúng ta là không thay đổi.” Lục Vinh Hàn nói.

“Vậy anh cả thì sao, bố trơ mắt nhìn quan hệ bố con của hai người kết thúc như vậy sao?” Lục Sênh Hạ bĩu môi.

Khóe miệng Lục Vinh Hàn co rúm lại, tình cảm giữa ông ấy và con trai chỉ sợ khó có thể chữa trị.

“Bố vẫn cho rằng bố xem như là một người bố đủ tư cách, đối với Lãnh Phong, bố kết thúc trách nhiệm làm người bố, nhưng mà không nghĩ tới…”

“Bố là kết thúc trách nhiệm của một người làm bố, chỉ là chậm một chút, từ lúc bố hoàn thành trách nhiệm, anh cả đã mười bốn tuổi. Con nghe nói trước khi anh cả mười bốn tuổi, bố ngay cả sinh nhật của anh ấy đều không nhớ rõ. Băng dày ba thước, nếu khối băng này đông cứng lại, bố nên tới hòa tan nó, không phải sao?” Lục Sênh Hạ nói rất nhỏ.

Lục Vinh Hàn đi tới trước quầy bar, rót một chén rượu: “Ở trong mắt con, có phải bố là người bố rất thất bại hay không?”

Lục Sênh Hạ lắc đầu: “Không phải, bố chỉ là một người vô cùng hồ đồ. Bố khiến rất nhiều người thương tâm, bác gái, anh cả, bà nội. Nếu bố không nghĩ biện pháp bù lại mà nói, cả đời này đều sẽ tiếc nuối.”

Lục Vinh Hàn giống như bị đánh trúng, bả vai co rút nhanh, nhưng ông ta không nói gì, chỉ nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Tư Mã Ngọc Thanh ôm cái rương nhỏ của mình, đi từ trên lầu xuống.

“Dượng, cháu nghỉ hè nên muốn tới biệt thự phi thuyền của Kiến Quân ở, tự dượng phải chăm sóc mình thật tốt đấy.”

Lục Vinh Hàn xoa đầu cậu bé: “Chơi thì được, nhưng nhớ phải làm hết bài tập hè đấy.”

“Yên tâm đi dượng, cháu sẽ làm tốt.” Tư Mã Ngọc Thanh cười nói.

Đôi mắt đen tuyền của Lục Sênh Hạ khẽ đảo hai lần, nói: “Bố, con cảm thấy không có bố ở bên cạnh, em ấy chắc chắn sẽ chơi như điên, quên làm bài tập. Cho nên lúc nào rảnh rỗi, bố nhớ phải tới nhìn em ấy, kiểm tra bài tập của em ấy.”

Tư Mã Ngọc Thanh hít sâu một hơi: “Chị họ, chị đừng có mà nói lung tung, em đã đồng ý với dượng, nhất định sẽ…” Cậu bé đang lẩm bẩm, nhưng thấy Lục Sênh Hạ nháy mắt ra hiệu, lập tức cơ trí dừng lại, đổi giọng: “Nhưng mà chị nói cũng rất đúng, con người em không quá tự giác, mỗi ngày đều chơi đùa vô cùng vui vẻ mà nói, có lẽ sẽ quên làm bài tập. Dượng, lúc dượng rảnh rỗi, thì nhớ tới giám sát cháu làm bài tập nha.”