Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 2102



Chương 2103

Trong phi thuyền vũ trụ, bọn nhỏ đi đến các hành tinh tìm ra lời giải cho nhiệm vụ.

Hy Nguyệt có chút buồn ngủ, cô nằm ở trong ngực Lục Lãnh Phong nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, sau đó mở mắt nói.

“Em thấy Đỗ Di Nhiên dự định chờ sinh ở Long Minh, tám tháng này, đoán chừng cô ta sẽ không ngừng gây chuyện.”

Lục Lãnh Phong cau mày.

“Anh sẽ tìm người áp giải cô ta về thành phố Tinh Không, không cho cô ta đến nữa.”

Hy Nguyệt lắc đầu.

“Như thế sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai nhà Đỗ – Lục, về sau làm sao Sênh Hạ nhà chúng ta có thể gả đi được chứ, thời gian cô ta có thể tác yêu tác quái cũng không nhiều lắm, cũng chỉ mấy tháng mà thôi, chờ đến khi đứa nhỏ được sinh ra, trắng đen lập tức rõ ràng, đến lúc đó cô ta nhất định sẽ sụp đổ, giống như mấy người phụ nữ si mê anh trước đó, không phải nổi điên cũng là trầm cảm.”

Lục Lãnh Phong vươn tay xoa bụng cô.

“Mấy ngày nữa là phải đi làm sinh kiểm à?”

“Vâng.” Cô gật đầu, phát hiện trong khoảng thời gian này Lục Lãnh Phong đã tiếp nhận sự tồn tại của đứa nhỏ, không còn giống như trước nữa, đối với cậu nhóc đủ loại chê bai ghét bỏ.

Trong lúc cô nói chuyện, đứa nhỏ dùng bàn chân của mình đá vào bụng cô một cái, giống như đáp lại tay bố.

Cô nở nụ cười.

“Lục Lãnh Phong, đứa nhỏ nghe thấy anh nói chuyện đấy.”

Lục Lãnh Phong cũng cười đáp.

“Đứa nhỏ này dịu dàng, nhất định là con gái.”

“Là con trai đặt tên là Lục Đa Dư, con gái thì là Lục Bảo Bối ư?” Hy Nguyệt hờn dỗi liếc qua anh, cố ý nói.

Khi người nào đó nhắc đến hai chữ con gái, trong mắt hiện lên cưng chiều, thật sự đúng là điển hình của trọng nữ khinh nam, hoàn toàn là cuồng con gái.

“Anh thích con gái, bởi vì con gái giống em.” Dáng vẻ của anh rất nghe lời.

Hy Nguyệt thật đúng là không cảm thấy Lục Kiến Dao giống mình, dáng vẻ bá đạo đó rõ ràng là phiên bản của ma vương tu la.

“Sao em lại cảm thấy Kiến Dao rất giống anh nhỉ.”

“Lớn lên giống em, không được à?” Lục Lãnh Phong vươn tay vuốt tóc cô.

Hy Nguyệt trầm mặc một lúc, sau đó dùng một loại giọng điệu hờ hững nói.

“Anh cảm thấy Kiến Quân và Kiến Diệp, ai thích hợp làm người quản lý một gia tộc hơn.”

Trong mắt Lục Lãnh Phong lóe lên tia sáng.

“Nếu như thằng nhóc kia là con của anh thì chính là cháu đích tôn trưởng nhà họ Lục, tương lai sẽ là người thừa kế, trừ khi cậu nhóc không đồng ý.”

Hy Nguyệt ý thức được mình nói sai, cô vội vàng nói.

“Em cũng đâu có nói thằng bé là con trai anh, anh đừng có đoán mò.”

Lục Lãnh Phong nghịch lọn tóc của cô, không biết do vô tình hay cố ý trêu chọc.