Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 2091



Chương 2092

Hy Nguyệt tinh nghịch cười một tiếng.

“Em đâu có nói anh, em nói chính là loại người như chú năm, lúc trước ông ta chính là một kẻ nghèo rớt mùng tơi hai bàn tay trắng, thím năm không chê ông ta, sẵn lòng gả cho ông ta, ông ta không cố mà trân quý, thế mà vừa có tiền đã trở nên xấu xa, ở bên ngoài bao nuôi tình nhân, thật đúng là một kẻ đồi bại.”

Lục Lãnh Phong nhún vai.

“Anh lại cảm thấy thím nên ly hôn, hôn nhân chỉ còn trên danh nghĩa chính là một loại tra tấn.”

Hy Nguyệt cũng nghĩ như thế, nếu như đổi lại là cô, cô sẽ không chút do dự rời đi, tuyệt đối sẽ không ấm ức nhịn nhục.

“Thím có suy nghĩ riêng của mình, công ty của chú năm là do hai vợ chồng bọn họ dốc sức xây dựng, dựa vào đâu mà để một người ngoài ngồi mát ăn bát vàng chứ?”

Lục Lãnh Phong ôm vai cô.

“Trong nhà chúng ta, mọi thứ của anh đều là của em.”

Cô hờn dỗi liếc anh một cái.

“Em đâu cần tiền của anh, hơn nữa em cũng không thiếu tiền.”

Cho đến bây giờ cô đều chưa tiêu tiền của anh.

“Em cần anh là được.” Anh tà mị cười một tiếng.

Đôi mi dài của cô rũ xuống, tỏa ra ánh sáng dịu dàng.

“Nói thật lòng, em cũng không quá cần anh, cho dù không có anh em vẫn có thể sống tốt, trên thế giới này không có người nào rời đi là không sống được.”

Lục Lãnh Phong nhói đau, có chút bi thương.

Cô quả thật không cần anh, một khi anh đi, sẽ có người nhanh chóng bổ sung, mà anh lại rất cần cô, trên thế giới này không có một người phụ nữ nào có thể thay thế cô.

Anh không thể rời bỏ cô, giống như cá không thể rời bỏ nước, người không thể rời bỏ không khí, thực vật không thể rời đất.

“Ở giữa hai chúng ta đúng là không công bằng, đến lúc nào anh mới có thể trở thành một người đàn ông mà không ai thay thế được?”

Cô làm mặt quỷ.

“Tuy đối với em anh không phải là nhân vật không thể thay thế, nhưng đối với gia đình chúng ta mà nói, anh là người không thể thay thế.”

“Em đang an ủi anh đấy à?” Anh khẽ nhướng mày.

Cô lắc đầu.

“Anh là người bố duy nhất của bọn nhỏ, tuy em có thể đổi chồng, nhưng bọn nhỏ không thể đổi bố.”

Lục Lãnh Phong không cảm thấy đây là một loại an ủi, ngược lại còn cảm thấy là rắc muối lên trên vết thương.

“Ý của em là, ở trong lòng em, anh vẫn là một sự tồn tại có cũng được, không có cũng chẳng sao, bất kỳ lúc nào cũng có thể thay thế?” Trên mặt anh đen như đít nồi.

Hy Nguyệt nhún vai.

“Một người phụ nữ giao tất cả mọi thứ của mình vào tay người đàn ông, chính là bắt đầu hủy diệt, mẹ và thím năm cũng chính là ví dụ tốt nhất.”

Lục Lãnh Phong có chút cạn lời.

Rất rõ ràng cô còn chưa tin anh.